Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giai Giai.”

Vào lúc hai người đang bốn mắt nhìn nhau thì cuối cùng Hiểu An cũng đem tài liệu quay lại, anh lên tiếng gọi cô bé mặc váy trắng kia.

“Anh, Hiểu…An.” Triệu Giai cũng quay lại, rất thân thiết gọi.

Diệp Thường Hy nhíu mày, trong đầu nhanh chóng phân tích xem cô nhóc này có khả năng là tình địch của mình hay không. Nhìn qua thì còn nhỏ quá, giống như còn là học sinh cấp 3. Đây… chắc chắn không phải gu của Triệu Tư Nghị.

Cái nhìn của cô khiến cho Triệu Giai sợ hãi lui ra sau vài bước.

Cô khoanh hai tay trước ngực, đứng lên đi vòng qua bàn làm việc lớn tiến về phía cô bé kia, sau khi xác định từ đầu tới chân cô bé thì mới cảm thấy nhẹ nhõm, cất bước đi tới ghế sô pha ngồi xuống.

“Ai vậy?” Diệp Thường Hy hất cằm hỏi Hiểu An.

Hiểu An vẫn còn chấn kinh trong lòng, vừa rồi sao anh lại cảm thấy cái khí thế dò xét của Diệp Thường Hy vô cùng đáng sợ

.“Em gái của Triệu tổng.” Hiểu An đáp, sau đó giới thiệu. “Triệu Giai.”

“Vậy sao, chả trách lại đáng yêu như vậy, nào bé con, qua đây.” Ngoài ý muốn, sắc mặt Diệp Thường Hy thay đổi một cách ngoạn mục khiến Hiểu An không tin vào mắt mình. Người ngày không hổ là diễn viên phái thực lực, vừa mới nãy trong mắt cô tràn đầy cao ngạo và dò xét, sau khi nghe thấy đối phương là em gái Triệu Tư Nghị lại nở nụ cười tươi rói sáng chói vô cùng thân thiện.

Triệu Giai suy qua nghĩ lại rồi dường như cũng bị nụ cười của Diệp Thường Hy thuyết phục, chậm rãi đi qua ngồi xuống cạnh cô.

Diệp Thường Hy tỏ ra mình là trưởng bối, vuốt tóc cô bé. “Chị là Diệp Thường Hy, rất vui được biết em.”

Triệu Giai nghiêng đầu, ánh mắt mang theo chút mơ hồ. “Em, biết.”

“Biết?” Câu này của Triệu Giai khiến Diệp Thường Hy khó hiểu. Sau đó lại tự giải thích, chắc là cô bé đã nhìn thấy mình trên tivi.

“Chị, năm, đó…cứu, em…” Triệu Giai vốn dĩ gặp trở ngại về ngôn ngữ nên lời nói cũng khó khăn.

Diệp Thường Hy cố gắng tiêu hóa mấy chữ ngắn ngủi của Triệu Giai, sau đó càng khó hiểu, cô cứu người khi nào? Kiếp trước…cô có tốt bụng như vậy sao?

Triệu Giai dường như nhận ra cô không hiểu lời mình nói thì nhanh chóng mở túi quẩy trên vai mình lấy ra một xấp giấy rồi viết lên đó. Diệp Thường Hy nhìn động tác loay hoay của cô bé, bỗng nhiên trong lòng hơi trĩu xuống, sao tự dưng cô lại cảm thấy thương cảm Triệu Giai.

Triệu Giai viết xong thì đưa giấy qua cho Diệp Thường Hy, trên giấy là một dòng chữ ngay ngắn vô cùng đẹp mắt: Năm đó chị cứu em ở công viên…chị đưa em về nhà.

Diệp Thường Hy nhíu mày trầm ngâm một lúc sau đó hai mắt lóe lên tia sáng nhìn thẳng Triệu Giai. “Em… là cô bé ở khu Đại Lâm năm đó sao?”

Triệu Giai thấy cô đã nhớ ra liền vui vẻ gật đầu thật mạnh. “Em, em có, hình.”

Nói rồi cô bé lấy ra một xấp hình cùng thông tin in bằng chữ, Hiểu An vừa nhìn thấy liền theo phản xạ muốn bước lên giật lấy thì liền bị một cái liếc mắt của Diệp Thường Hy làm cho đứng lại. Cô nhận lấy xấp đồ Triệu Giai đưa cho mình, tất cả đều là hình của cô, có hình cô đang luyện tập trong phòng, có hình cô xuống nhà ăn mua nước, có hình cô mệt mỏi ỉu xìu ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Trong ảnh là một cô gái gương mặt không son phấn, mái tóc lúc đó vẫn chưa nhuộm màu lần nào nên vô cùng dài và mềm mượt được buộc kiểu đuôi gà, cô gái mặc một bộ đồ thể thao màu trắng kẻ viền xanh, ngũ quan xinh đẹp như một viên ngọc trắng hoàn mỹ.

“Đây…” Diệp Thường Hy bất giác phát ra một chữ, đây là hình ảnh của cô lúc chỉ là một thực tập sinh. Hiện tại nhìn lại mới phát hiện cùng là một người nhưng lại có phần xa lạ.

Bên cạnh hình ảnh còn có thông tin điều tra lý lịch của cô.

Mà vào lúc này Triệu Tư Nghị cũng vừa kết thúc cuộc họp, anh vội vàng quay lại, lúc mở cửa nhìn thấy khung cảnh bên trong lại nhìn tới số hình ảnh mà Diệp Thường Hy đang cầm trên tay khiến anh chợt sững người.

Diệp Thường Hy nhìn về phía cửa, cô để hình ảnh lên bàn rồi đứng lên. “Triệu tiên sinh.”

“Anh!” Triệu Giai vui vẻ chạy tới nắm cánh tay Triệu Tư Nghị. “Em, tìm, được…được chị rồi.”

Triệu Tư Nghị nghe thấy lời Triệu Giai nói cũng hơi mỉm cười với cô bé sau đó bước lên vài bước. “Diệp tiểu thư…”

“Ngại quá, lúc này trí nhớ tôi hơi kém, buổi chiều vẫn còn một số công việc không tiện ở lại, xin lỗi.” Diệp Thường Hy nói rồi liền cầm lấy túi xách lướt ngang qua người anh rời khỏi.

“Diệp tiểu thư…” Triệu Tư Nghị quay người đi theo cô.

Triệu Giai vốn định theo anh nhưng Hiểu An giữ cô bé ở lại.

Diệp Thường Hy ấn thang máy sau đó đứng đợi, mà lúc này Triệu Tư Nghị cũng tới nơi, anh đứng cạnh cô hai tay bỏ vào túi quần im lặng giống như cũng đang đợi thang máy.

Trái tim Diệp Thường Hy bất thường loạn nhịp, cô mím môi, hiện tại cảm thấy không được tự nhiên. Triệu Tư Nghị đứng phía sau cô, cửa thang máy bóng loáng trước mặt cô phản chiếu hình ảnh của hai người. Người đàn ông cao ráo thong dong đứng đó, ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía cô.

‘Ting’ một tiếng, cửa thang máy mở ra. Diệp Thường Hy vừa định đi vào thì cổ tay cô bị nắm lại.

Triệu Tư Nghị sắc mặt không đổi, hỏi cô. “Chẳng phải nói bù đắp sao?”

Diệp Thường Hy bật cười gật đầu nói. “Đi thôi.”

Anh theo cô vào thang máy, xe của Diệp Thường Hy khi nãy đổ ở bãi xe ở tầng trệt nhưng chưa đợi cô đưa tay bấm số thì Triệu Tư Nghị đã bấm thang máy xuống tầng hầm.

“Diệp tiểu thư.”

“Triệu tiên sinh…”

Khoảng hơn năm giây im lặng thì cả hai không hẹn cùng lên tiếng. Sau đó lại nhìn nhau, không khí có phần bối rối.

Triệu Tư Nghị lại lên tiếng hóa giải, tỉnh bơ nói. “Có thể không gọi là Triệu tiên sinh không? Tôi không muốn làm tiên sinh.”

“Trùng hợp thật, tôi cũng không muốn làm tiểu thư.” Diệp Thường Hy mỉm cười, lại nhớ tới chuyện mình vừa định hỏi. “Anh biết tôi trước khi tôi chưa ra mắt, sao từ lúc gặp nhau lại không nói ra?”

Triệu Tư Nghị mím môi, trong lòng lại có phần căng thẳng, viện đại một cái cớ. “Tôi không muốn mang danh thấy người sang lại bắt quàng làm họ.”

Diệp Thường Hy quay qua nhìn anh, môi cô cong lên. “Thật không nhận ra anh cũng biết nói đùa.”

Lúc nói xong câu này thì thang máy mở ra, cả hai người đi vào tầng hầm để xe. Diệp Thường Hy lại lên tiếng, “Hiện tại anh giống như một con nợ còn tôi chính là chủ nợ vậy. Nghĩ mà xem, anh vừa phải thay em gái anh trả nợ ân tình lúc trước cho tôi lại vừa phải đền bù thiệt hại vì gián tiếp khiến tôi bị hất nước bẩn.”

Triệu Tư Nghị đi phía trước lúc này mở xe, xe kêu lên hai tiếng, anh mở cửa ghế phụ sau đó gác tay lên thành cửa nhìn cô. “Rất sẵn sàng trả nợ, xin vui lòng cung cấp phương thức thanh toán.”

Diệp Thường Hy đi tới ngồi ngay ngắn vào ghế phụ, Triệu Tư Nghị cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái, cô lại lên tiếng. “Thật muốn có một ngày vui chơi mà không sợ bị chụp hình lại. Nhưng có nhiều chuyện không phải cứ muốn là được.”

Từ góc độ hiện tại Triệu Tư Nghị chỉ nhìn thấy góc nghiêng gương mặt của Diệp Thường Hy, sóng mũi hoàn hảo như một chiếc cầu trượt tí hon, hàng mi dài cong vút cùng với đôi mắt to tròn, đường nét gương mặt thanh tú hài hòa lại mang theo sự quyến rũ khó tả khiến Triệu Tư Nghị trong khoảnh khắc như bị lạc vào mê hồn trận không lối thoát. Im lặng vài giây, anh hỏi. “Cô không giận chứ?”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK