Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thường Hy ngồi dưới đất, lúc này ngẩng đầu nhìn ông, yên lặng lắng nghe.

Diệp lão gia lại tiếp tục kể. “Sau đó thì ông nghe tin nó mang thai con, ông vô cùng đau lòng liền muốn đem nó về Diệp gia chăm sóc nhưng người của Diệp gia tới thì nó từ chối không muốn quay về, muốn ở lại cùng thằng khốn kia. Kết quả chỉ hai tháng sau, nó phát hiện thằng khốn đó ngoại tình, còn giở thói vũ phu đánh nó suýt chút sẩy thai, sau đó cũng bỏ nó đi theo người phụ nữ khác. Ông biết hết mọi chuyện nhưng vì trong lòng tức giận nên không trực tiếp ra mặt giúp đỡ mà nhờ vài người giả làm hàng xóm dọn tới cạnh nhà Diệp Vũ, để có gì thì cũng kịp thời giúp đỡ. Sau khi sinh con, cuộc sống của Diệp Vũ khó khăn trùng trùng, từ nhỏ nó đã là thiên kim đại tiểu thư sinh ra đã ở vạch đích, vì yêu tên khốn đó mới cam lòng chịu cực khổ nhưng cuối cùng ngay cả người nó yêu cũng bỏ đi, cực khổ chịu mãi cũng có giới hạn, cuối cùng… nó muốn đem con vứt ra một bãi tha ma để con tự sinh tự diệt.”

Càng về những chữ cuối giọng của Diệp lão gia càng dâng tràn phẫn nộ, ông giận tới mức ho khan.

Diệp Thường Hy nhíu mày, vỗ lưng ông. “Ông à đừng kể nữa có được không?”

“Thường Hy, lúc nhỏ con luôn đi theo sau ông hỏi về mẹ của mình, ông luôn vốn không muốn kể con nghe mấy chuyện này vì sợ con sẽ không chịu được sự thật. Nhưng cháu gái của ông ra ngoài một thời gian quay về đã trở nên kiên cường mạnh mẽ hơn rồi, hiện tại Diệp Vũ quay về, ông cảm thấy con cần biết sự thật để có phương hướng đối mặt với mẹ mình.” Diệp lão gia nắm tay cô, tiếp tục nói. “Những hàng xóm mà ông sắp xếp ở bên cạnh biết được chuyện này đã báo cho ông, ông cho người nhặt con từ bãi tha ma đó về, kể từ đó cũng hoàn toàn thất vọng với đứa con gái của mình. Sau đó Diệp Vũ xuất ngoại, kết hôn cùng một thương nhân, ông cũng không điều tra thêm làm gì để khỏi buồn lòng. Đến ngày hôm nay, nó quay về ông mới biết nó đã có một đứa con chung với chồng sau của nó, chồng sau làm ăn không tốt, gần phá sản nên nó vội về đây tìm cho mình chỗ dựa. Con gái nó hình như cũng làm trong giới giải trí, là người mẫu nội y của một công ty thiết kế. Thường Hy, ông nói con biết những chuyện này, không phải muốn kích động con, cũng không mong con thù hận mẹ của mình, dù cho Diệp Vũ có điên có khùng thì vẫn là mẹ của con. Khi nãy là ông nóng giận, nhưng sau này con có thể lựa chọn cách thức của bản thân để đối mặt với Diệp Vũ, miễn là con cảm thấy ổn, ông luôn ủng hộ con.”

“Ông ngoại…” Diệp Thường Hy cảm động nhìn ông.

Diệp lão gia hiền từ mỉm cười. “Cháu gái của ông ngày càng hiểu chuyện, ông tin rằng con có bản lĩnh để đối mặt. Giờ thì về phòng tắm rửa nghỉ ngơi rồi cùng mọi người dùng bữa, sau đó ông sẽ nói dượng đưa con ra sân bay.”

Diệp Thường Hy quay lại phòng mình, căn phòng của cô vẫn giữ nguyên như lúc ban đầu. Lúc cô rời đi là năm mười tám tuổi, vậy nên căn phòng này cũng có cách bày trí khá trẻ con, gấu bông chất đầy kệ sách, bàn học được sắp xếp ngăn nắp. Khung hình gia đình được đặt ngay ngắn, bên trong hình là ông ngoại, bà ngoại, cô, dì Diệp Tĩnh cùng với dượng Lâm Tu. Hình được chụp vào một dịp dã ngoại của gia đình, lúc đó Diệp Thường Hy vẫn còn thanh thuần, là một công chúa không chịu được đả kích.

Nụ cười trên gương mặt cô cũng mang theo sự vô ưu vô lo.

Cô vuốt nhẹ tấm hình, ánh mắt đượm buồn. Đã rất lâu rồi, cô không u sầu. Sự nghiệp thăng tiến, được nhiều người hâm mộ, ai ai cũng phải xem trọng lời cô nói, nhìn sắc mặt cô để làm việc, ngoại trừ khoảnh khắc sinh tử ở kiếp trước thì Diệp Thường Hy cũng không có lý do gì để buồn. Nhưng lần này… cô đã biết được chuyện về Diệp Vũ, trong lại cảm thấy nặng nề khó tả.

Hóa ra quãng thời gian không đau buồn kia chỉ là do cô dốc toàn lực làm việc, gây dựng danh tiếng nên không có khoảng trống để nghĩ ngợi linh tinh. Cô tự cho mình mạnh mẽ nhưng tất cả chỉ là giả dối, bao biện cho trái tim trống trải của mình mà thôi.

Một giọt nước mắt lăn xuống, Diệp Thường Hy cũng không hay biết, không lau đi. Cứ thế hai giọt rồi lại ba giọt rớt trên khung ảnh mà cô đang cầm. Lẳng lặng như vậy, thế giới này không biết, cả cô cũng không biết mình đang khóc.

Lúc này điện thoại reo, cô nhìn màn hình, là Triệu Tư Nghị gọi tới. Diệp Thường Hy giật mình, vội giơ tay lau đi nước mắt của mình sau đó ổn định tinh thần rồi nghe máy. “Alo?”

“Tôi định gọi hỏi cô có thể quay lại sớm hơn không? Có một số vấn đề phát sinh, buổi chụp sẽ dời lại vào sáng sớm ngày mai.” Giọng anh bình ổn, trầm thấp nghe vô cùng êm tai.

Diệp Thường Hy hít thở sâu. “Khoảng tám giờ tôi lên máy bay, nửa tiếng sẽ tới.”

Đầu bên kia im lặng khoảng năm giây thì Triệu Tư Nghị lên tiếng. “Cô khóc sao?”

Diệp Thường Hy giật mình, sao anh lại có thể nhận ra được?

Thấy cô không trả lời, Triệu Tư Nghị lại càng thêm nóng lòng, giọng anh ẩn hiện sự khẩn trương hiếm có . “Hy Hy, có chuyện gì sao?”

Diệp Thường Hy cầm điện thoại, ngồi lên giường. Nghe thấy hai chữ Hy Hy từ miệng anh phát ra lại càng khiến cô như muốn vỡ òa khóc lớn, nhưng cuối cùng cô vẫn kịp thời áp chế cảm giác này, cảm thấy bản thân mình còn đang theo đuổi người ta, giờ mà khóc lóc ầm ĩ có khi mất cả hình tượng. Nhịn thì cứ nhịn nhưng giọng thì vẫn nghẹn ngào khiến Triệu Tư Nghị đau lòng không thôi.

“Còn nhớ người mẹ hôm trước tôi kể không? Hôm nay quay về thăm nhà lại gặp được người mẹ đã bỏ rơi tôi, hiện tại bà ấy sống có vẻ không tốt, nhưng tôi không biết nên đối mặt như thế nào.” Diệp Thường Hy nói, giọng cũng nức nở mang theo sự tủi thân hiếm thấy. “Tôi cảm thấy tổn thương, cảm giác này…rất lâu rồi không có.”

Triệu Tư Nghị yên lặng nghe cô giải bày, anh im lặng nhưng không khiến cô có cảm giác anh đã gác máy, bởi vì cô biết anh luôn rất kiên nhẫn.

Anh nói. “Không ai tổn thương cô cả, năm đó mẹ cô cũng chỉ làm việc phù hợp với bà ấy, chẳng qua là cô quá để tâm tới chuyện đó thôi.”

Phản ứng của Diệp Thường Hy sau khi nghe thấy lời anh nói là cười khổ. “Diệp tiên sinh, sao anh có thể chỉ trong mấy chữ ngắn ngủi đã vạch trần tâm tư người khác một cách triệt để thế?”

“Diệp tiểu thư, tôi từng học một khóa tâm lý.”

Diệp Thường Hy mỉm cười nhẹ, sau đó giọng nói lại bình thản. “Anh nói đúng, ban đầu tôi lựa chọn làm diễn viên là vì muốn được nhiều người biết tới, những người bỏ rơi tôi, cười nhạo tôi không có cha mẹ, bọn họ có thể nhìn thấy một Diệp Thường Hy lộng lẫy cao ngạo trên màn hình, bọn sẽ sẽ biết cuộc sống tôi tốt thế nào dù cho không có họ. Nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy bản thân mình thật ngốc, tự để tâm tới lại luôn cho rằng mình đủ tuyệt tình.”

Hên trong điện thoại có tiếng gió nhẹ, có lẽ Triệu Tư Nghị đang đứng ngoài trời. Anh im lặng vài giây, giọng nói chân thành. “Hy Hy, cô là người lương thiện. Sự cao ngạo của cô, thật ra chỉ là tự vệ mà thôi.”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang