Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giận gì?” Diệp Thường Hy quay lại nhìn anh, lại tình cờ phát hiện đôi mắt Triệu Tư Nghị rất đẹp, lúc nhìn cô như có những vì tinh tú bên trong vừa lấp lánh lại vừa thâm thúy khó tả.

“Năm đó tôi vì muốn biết ai đã giúp Giai Giai nên cho người điều tra cô.” Triệu Tư Nghị ‘thành thật’ khai báo.

Cô bật cười, rồi lại nhịn không được muốn trêu anh. “Vào thời điểm đó tôi vẫn chỉ là một thực tập sinh, nói cách khác là chưa phải người của công chúng nên việc bị chụp lén và điều tra thông tin khi chưa có sự cho phép sẽ được tính là… vi phạm quyền riêng tư của cá nhân, có phải không?”

Triệu Tư Nghị không đáp, sắc mặt càng đỏ hơn khi nãy vài phần.

Diệp Thường Hy lại nói. “Có điều… tra thì cũng tra rồi, nhưng anh không tới tìm ân nhân để trả ơn, thì thôi đi, tôi không truy cứu. Nhưng sao lại tra tới tận ngày hôm nay chứ? Ngay cả đoạn phỏng vấn vừa công bố tuần trước của tôi anh cũng lưu lại, còn có cả… lấy hình tôi làm hình nền desktop nữa. Điều này khiến tôi khó hiểu, người như anh đây trông không giống là người sẽ đi thần tượng một ai đó.”

“Cô cũng xâm phạm quyền riêng tư.” Vừa nói Triệu Tư Nghị vừa hành động bằng cách khởi động xe nhầm chữa ngượng.

Diệp Thường Hy cười trừ. “Được rồi, coi như hòa.”

“Đi đâu đây?” Xe vừa chạy khỏi tầng hầm, thấy được ánh sáng, Triệu Tư Nghị liền hỏi.

“Đầu tiên, để đền bù cho việc anh gián tiếp khiến tôi bị hất nước bẩn thì chúng ta…” Nói được nửa lời Diệp Thường Hy dừng lại, cô lấy điện thoại ra bật bản đồ lên sau đó chỉ đường cho Triệu Tư Nghị đang lái xe. “Đi thẳng, ngã ba phía trước tiến vào cao tốc.”

Triệu Tư Nghị gật đầu, đánh tay lái chạy theo đường cô chỉ.

Bởi vì tiệm thuốc đông y nằm ở một dãy phố nhỏ dành cho người đi bộ nên cả hai phải đi bộ một đoạn mới tới nơi.

“Cửa hàng thuốc bắc?” Triệu Tư Nghị nhíu mày hoài nghi nhìn cô.

Diệp Thường Hy lúc này đã đeo kính râm cùng khẩu trang che mặt, cô mở cửa xuống xe. Triệu Tư Nghị cũng theo sau, cả hai đi vào cửa hiệu thuốc bắc.

“Tôi muốn mua hồng sâm tặng cho ông ngoại, ngày mai phải về nhà dùng cơm rồi, này Tư Nghị, mau giúp tôi chọn xem.” Diệp Thường Hy đứng trước tủ trưng bày đủ loại hồng sâm xoa cằm suy ngẫm.

Cô lại không phát hiện Triệu Tư Nghị đang đứng phía sau vì cô vừa gọi tên anh mà đứng hình. Một xúc cảm vừa xa lạ vừa ngọt ngào lan tràn vào tim lại chuyển thành một dòng năng lượng tựa như điện khiến toàn thân có chút tê liệt đình trệ.

Chính là kiểu: Cô ấy gọi tên mình, sao lại ngọt ngào mà thân mật đến như thế? Đáng yêu chết đi được.

Ở bên này Diệp Thường Hy vẫn còn đang đắn đo lựa chọn, cô cầm một củ hồng sâm to trên tay, cảm thấy to như thế này thì chắc là chất lượng nhỉ?

Triệu Tư Nghị hắng giọng, bình ổn bản thân rồi đi lên, cầm lấy củ hồng sâm trong tay cô rồi để lại kệ trưng bày. Đồng thời giải thích. “Đối với hồng sâm thì phần thân và rễ chính là phần có giá trị cao nhất, những loại nguyên củ, thậm chí không cắt bỏ các rễ phụ như thế này đều là hàng kém chất lượng, không nhiều chất dinh dưỡng.”

Sau đó Triệu Tư Nghị nhìn qua nhìn lại rồi giơ tay cầm lên một củ hồng sâm nói. “Củ này màu chủ đạo là nâu đỏ, bắt mắt và sang trọng. Phần thân sâm màu nâu sáng, rễ chính màu đỏ sáng hồng, trong suốt như rọi dưới ánh đèn, là hàng chất lượng.”

Diệp Thường Hy vui vẻ cầm lấy. “Kéo theo anh đi đúng là lựa chọn sáng suốt, giúp tôi chọn thêm vài củ nữa đi.”

Triệu Tư Nghị mỉm cười, rất nghe lời mà cúi người quan sát chọn lựa, đồng thời hỏi. “Cô rất thương ông ngoại sao?”

Diệp Thường Hy gật đầu, không chút để ý nói, “Tuy ông hơi khó tính nhưng là người thương tôi nhất trên đời này.”

“Mẹ cô không thương cô à?” Triệu Tư Nghị hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Giọng của Diệp Thường Hy tỉnh bơ, sau đó thở dài, vừa chọn hồng sâm vừa nói. “Thật ra từ nhỏ tôi đã vô số lần hỏi nhưng ông và mọi người đều nói tôi là con của dì, nhưng tôi đâu phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, nhìn sơ một phát là ra tôi và dì không có chút gì giống nhau cả. Tôi được dì Diệp Tĩnh và ông bà ngoại nuôi lớn, bọn họ đối xử với tôi rất tốt. Còn sợ tôi cứ lo quay phim không chịu yêu đương, nên suốt ngày càu nhàu bên tai.”

Diệp Thường Hy nói tới đây thì hắng giọng, giả giọng ông ngoại mình. “Thường Hy à, hiện tại con còn trẻ nên cảm thấy một mình rất tốt. Nhưng sau này khi con như ông ngoại, bảy mươi mấy tuổi rồi, đau tới bệnh lui nằm trên giường bệnh lại không có con cháu chăm sóc con sẽ thấy việc yêu đương rất quan trọng. Sau này…khi vào đêm giao thừa con sẽ thấy gia đình người ta đoàn viên sum họp, cùng ăn cơm tất niên, cùng ngắm pháo hoa, cùng cười nói chúc mừng nhau còn sẽ cảm thấy tủi thân và cô đơn lắm. Vì vậy đừng có lo làm việc mà sao nhãng chuyện tìm một anh người yêu.”

Sau khi nói một tràng dài thì Diệp Thường Hy dừng lại một lúc để thở đồng thời quan sát Triệu Tư Nghị, phát hiện anh đang mỉm cười nghe cô nói. Trong đầu Diệp Thường Hy liền nảy lên một suy nghĩ, cô bèn lên tiếng tiếp lời. “Kết quả là họ tìm đâu ra anh chàng Vũ Hào kia kiên quyết muốn tôi tìm hiểu, vì để khỏi bị nghe cằn nhằn nữa nên tôi cũng đồng ý, báo chí đăng bài phanh phui việc cả hai hẹn hò tôi cũng không lên tiếng phủ nhận. Nhưng gần đây vì thấy tính cách hai người không phù hợp nên tôi nói chia tay, kết quả chuyện truyền đến tay ông ngoại, ông giận tới mất ngủ luôn, giờ phải mua hồng sâm về vỗ ngọt ông đây. Nhưng lần này về nhà chắc hẳn sẽ nghe một màn ca tụng hơi bị dài rồi, đúng là nản lòng.”

Triệu Tư Nghị vẫn luôn im lặng giúp cô chọn hồng sâm và kể chuyện, anh có chút hưởng thụ âm thanh dễ nghe của cô, giọng cô như tiếng nước chảy mềm mại mà thanh thúy đánh động vào tim anh. Lúc Diệp Thường Hy kể hết câu chuyện của mình thì cả hai đã tới quầy tính tiền, người bán hàng cân hồng sâm sau đó bỏ vào túi ni lông rồi nói. “Tổng cộng hai triệu hai.”

Diệp Thường Hy lấy thẻ ra đưa cho ông chủ, ông chủ lại tỏ ra khó xử. “Thật ngại quá chỗ chúng tôi không có quẹt thẻ.”

“À” Cô cong môi cất thẻ vào túi. Sau đó giống như thuận miệng nói. “Chẳng phải anh nói đền bù sao? Trả tiền đi. Ông chủ, xuất bill giúp tôi. Tôi cần giữ bill để sau này trả tiền cho anh, nếu không tôi sẽ quên mất.”

Triệu Tư Nghị cảm thấy vừa rồi Diệp Thường Hy cười, nụ cười của cô quả thật khó hiểu. Nhưng anh cũng rất thích tính cách thẳng thắn của cô, không cần phải dè dặt hỏi mượn hay ứng trước tiền hợp đồng mà là thẳng thắn đòi nợ.

Triệu Tư Nghị thanh toán tiền xong xuôi, cả hai người rời khỏi cửa hàng.

Triệu Tư Nghị xách túi hồng sâm lớn sánh vai cùng cô. Vì vừa rồi từ Thịnh Nam tới thẳng nơi này nên Triệu Tư Nghị vẫn mặc bộ vest trông khá nghiêm túc với áo sơ mi trắng bên trong và khoác bên ngoài chiếc áo vest màu xanh navi lịch lãm. Chiếc quần anh tiệp màu với áo vest phong cách thời trang trước sau thống nhất vô cùng trật tự. Vì làm việc trong giới giải trí, cũng phải giao lưu gặp gỡ với kha khá sao nam, mà đa số sao nam hoạt động giải trí đều có phong cách thời trang mới lạ, ít có ai lựa cho mình một bộ vest để mặc như thế này, dần dần Diệp Thường Hy cũng cho rằng người đàn ông mặc vest sẽ cứng ngắt và khá khô khan. Nhưng hiện tại Triệu Tư Nghị lại khiến cô cảm thấy anh đặc biệt.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK