Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thường Hy giơ bàn tay mình lên ngắm nhìn, bàn tay cô tuy nhỏ nhưng lại trắng nõn không chút khuyết điểm. Đây là bàn tay được làm bằng xương bằng thịt, cả cổ, cả chân.. Diệp Thường Hy kiểm tra lại từng bộ phận trên cơ thể mình, thậm chí cô còn cảm nhận được độ ấm.

Giống như cô vẫn chưa chết vậy…

Trong lòng tràn ngập hoang mang, động tác cô cũng có chút gấp gáp bước xuống giường xỏ dép vào nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Quả đúng là nhà cô, căn nhà mà cô mất hơn hai năm làm việc mới có thể mua được, mọi thứ vẫn thế, khung cảnh quen thuộc không có gì thay đổi. Diệp Thường Hy bước xuống cầu thang, lúc đi gần tới phòng khách thì nghe thấy có tiếng người nói chuyện.

Cô nhận ra âm thanh này, là của chị Mộng Thường, quản lý của cô.

“Tổng biên tập mới của Olina là người Mỹ, nghệ sĩ trong nước mình tạm thời chưa đạt đến thẩm mỹ của cô ấy. Bởi vậy gương mặt trang bìa cho hai tháng tới phải chọn lại. Hiện tại em đang tìm các mối quan hệ để lên bìa.” Mộng Thường đang nói chuyện điện thoại, Diệp Thường Hy đoán là cô ấy đang nói chuyện với tổng giám đốc công ty đại diện của cô.

“Em biết, có điều… giám đốc, anh cũng biết tính cách của Thường Hy rồi, cô ấy không thích giao tiếp với mấy nhân vật lớn, lần này e là sự tình hơi khó cho em.”

Diệp Thường Hy bên ngoài, hai chân cũng đứng không vững mà tựa hẳn cả người vào tường. Tạp chí Olina… chẳng phải hãng tạp chí này xém chút nữa là hợp tác cùng cô rồi sao? Cách đây nửa năm thì phải…

Còn nhớ thời điểm đó, công ty quản lý đang gặp khó khăn vì một nghệ sĩ đàn anh dính scandal sử dụng chất cấm, thậm chí còn liên quan tới kiện tụng khiến tình hình của công ty cực kỳ nguy cấp. Tạp chí Olina là một tạp chí có danh tiếng và thương hiệu uy tín được nhiều đọc giả ở châu Âu yêu mến. Vì vậy công ty quản lý và Mộng Thường đương nhiên muốn tìm một nghệ sĩ trực thuộc công ty, tìm cách để cho người đó lên trang bìa của Ollina để lấy lại chút địa vị và tiếng nói trong giới giải trí.

Mà Diệp Thường Hy đương nhiên là lựa chọn hoàn mỹ nhất, nhưng cô cái gì cũng có chỉ trừ lòng cảm thông, thậm chí không đồng ý đi gặp chủ biên của Olina thương lượng đã từ chối vụ hợp tác này. Cô không thèm để tâm tới tình hình khó khăn của công ty chủ quản, chính vì hợp tác không thành với Olina, công ty buộc phải giảm lương của nhân viên hậu kỳ để bảo vệ nguồn vốn lưu động, từ đó khiến cho nhân viên trên dưới đều nhìn cô như một kẻ phản đồ.

Không lẽ…

Cô sống lại rồi? Hơn nữa còn quay về quá khứ?

Trên đời này… thật sự có chuyện thần kỳ như vậy sao? Hay là, mọi chuyện cô trải qua vừa rồi đều là mơ? Cô không hề chết, cũng không hề bị xe tông…

Không, không thể nào, không có giấc mơ nào chân thực như vậy. Hơn nữa… gương mặt và dáng vẻ đau khổ muốn chết cùng với cô của Triệu Tư Nghị lúc đó, cô vẫn không cách nào quên được. Mộng Thường nói chuyện điện thoại xong, lúc mở cửa đi ra thì vô tình gặp phải Diệp Thường Hy đang sững sờ đứng ở ngoài.

“Thường Hy? Em đứng đây làm gì?” Vừa rồi… cuộc nói chuyện của chị và giám đốc đều đã bị Diệp Thường Hy nghe thấy hết rồi sao? Nếu vậy thì đúng là gay go rồi, vừa rồi chị còn nói tính cách của cô không tốt. Dựa theo tính tình khó ở khó hầu hạ của Diệp Thường Hy mà nói, phản ứng tiếp theo của cô sẽ là: Chị có tư cách gì mà hỏi tôi câu đó?

Diệp Thường Hy vẫn còn đang chìm trong đồng suy nghĩ hỗn loạn, lúc này đối mới hồi thần. “Vừa nói chuyện với giám đốc sao?”

Phản ứng bình thản này của Diệp Thường Hy nằm ngoài dự đoán của Mộng Thường, chị bất ngờ gật đầu. Diệp Thường Hy lướt qua người chị, đi vào trong phòng ngồi xuống ghế sô pha, đồng thời lên tiếng. “Chị sắp xếp hẹn chủ biên bên Olina một tiếng, em muốn gặp họ.”

“Thật sao?” Mộng Thường suýt chút là rớt luôn mắt ra ngoài, chị không tưởng tượng được Diệp Thường Hy sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy…

Diệp Thường Hy nhớ tới lúc trước quả thật là cô đã nhiều lần làm khó chị quản lý của mình, nhiều lúc tâm trạng không vui còn tìm chị mắng trút giận, tính tình xấu tới mức hiện tại cô còn cảm thấy ghét chính mình. Nhưng hiện tại, khi đã bước qua cánh cửa sinh tử, cô lại cảm thấy mình đã giác ngộ ra nhiều thứ, quý trọng được nhiều đều hơn. Nếu ông trời lại cho cô thêm cơ hội được sống, Diệp Thường Hy cô phải thay đổi mọi chuyện.

Vào lúc Mộng Thường chuẩn bị rời đi, Diệp Thường Hy chợt lên tiếng gọi. Mộng Thường quay lại nhìn cô đầy khó hiểu.

Diệp Thường Hy liếm môi, ánh nhìn cũng nhu hòa hơn. “Thời gian qua… vất vả cho chị rồi.”

Câu nói này triệt để khiến Mộng Thường choáng nặng, bước chân cũng lảo đảo, chị cảm thấy hai mắt mình đã rơi xuống đất thật rồi nên tay mò mò làm động tác gắn lại mắt để bản thân có thể nhìn rõ hơn. Hôm nay… cái ngày quỷ quái gì thế này, sao lại có thể khiến tiểu ác ma này trở nên dễ chịu như vậy? Còn biết nói lời khách sáo với chị nữa….

Đối mặt với vẻ kinh ngạc quá đáng của Mộng Thường, Diệp Thường Hy cũng làm như không thấy.

Cuộc gặp mặt của Diệp Thường Hy với chủ biên của tạp chí Olina được ấn định thời gian. Sáng sớm Mộng Thường đã dẫn một đội ngũ ekip riêng của Diệp Thường Hy tới nhà cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi dài tay trắng được nhún nhẹ phần ngực làm điểm nhấn cho tổng thể, kết hợp cùng chiếc quần ống loe màu đen dài chạm gót chân. Sau đó là ngồi một chỗ để chuyên viên trang điểm làm việc trên gương mặt mình.

Mộng Thường đi tới, đứng cạnh cô. “Thường Hy, chủ biên của tạp chí Olina mà em sắp gặp là một người phụ nữ trung niên, tính cách cũng có phần khá giống em… đam mê cái đẹp. Vì vậy trước mặt bà ta em chỉ cần thể hiện sự xinh đẹp này của mình là đủ rồi.”

Thật ra may là Mộng Thường ngưng kịp lúc, nếu không lại nói thành… tính cách của chủ biên kia giống Diệp Thường Hy ở chỗ là...cao ngạo, ngoại trừ cái đẹp ra thì không để gì vào mắt.

Diệp Thường Hy lật lật tạp chí trong tay, nghe lời Mộng Thường nói cũng không nói gì tỏ ý đã hiểu. Đột nhiên lúc vẽ mày tay cầm cọ của nhân viên trang điểm bất ngờ run lên khiến nét cọ đen lệch đi một phần ra khỏi đường chân mày của Diệp Thường Hy. Cô phát hiện ra điều này liền nhíu mày nhìn chính mình trong gương, Mộng Thường đứng bên cạnh cũng nín thở hoảng sợ. Nhân viên trang điểm bối rối nói xin lỗi còn liên tục như cái máy cúi đầu.

“Chị Thường Hy, em xin lỗi, em xin lỗi chị, em sẽ chỉnh lại, em xin lỗi chị.”

Diệp Thường Hy vẫn nhìn chính mình trong gương, không nói gì. Mộng Thường hồi thần, đi lên. “Sao lại sơ suất như vậy?”

“Em xin lỗi, do em tới ngày...hôm qua đau bụng ngủ không được, nên…” Nhân viên trang điểm khóc tới nơi, đây không phải lần đầu tiên cô ấy trang điểm cho Diệp Thường Hy, mấy lần trước may mắn cũng không bị cô dũa nhưng cũng từng vài lần thấy Diệp Thường Hy gắt gỏng với nhân viên ekip. Cụ thể có một lần vì một chị tổ phục trang chọn cho cô một chiếc áo không hợp với concept lắm nên đã bị cô thẳng tay đuổi việc. Còn có một lần có người nào đó lỡ tay đổ quá nhiều sữa vào cà phê của cô, cô liền không chút tiếc thương hất thẳng ly cà phê sữa đá lên người người đó.

Trình độ hống hách của Diệp Thường Hy, nếu nói cô đứng thứ hai thì không ai dám xưng ngôi vương.

Lần này...đến lượt cô ấy sao?

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK