Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầng 8, bộ phận sáng tạo vài giây trước vừa xôn xao không kém gì những nhân viên bên dưới vì sự xuất hiện của ngôi sao nổi tiếng, nữ thần vạn người mê. Sau khi Diệp Thường Hy và Hiểu An vào phòng làm việc đóng cửa lại không bao lâu thì tiếng thang máy lại ‘ting’ lên một tiếng. Lần này càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn, đồng loạt đứng lên cúi đầu.

“Triệu tổng.”

Triệu Tư Nghị sắc mặt không được vui vẻ lắm, mà cũng có khi nào anh vui vẻ trước mặt họ đâu. Bình thường hiếm khi triệu tư nghị rời khỏi tầng 15 để tham quan những bộ phận khác, lần này… không lẽ vị vương tử mặt băng này ngự giá thân chinh sao?

Triệu Tư Nghị không nhìn bọn họ lấy một cái, đi thẳng về phía phòng làm việc của Hiểu An. Anh không lập tức mở cửa vào phòng mà đứng ở bên ngoài, hiện tại có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

“Bộ sưu tập sắp tới có tên là ‘Sắc Thu’, lần này chúng tôi hướng tới phong cách quý phái thanh lịch, đại khái cần một người mẫu đại diện đẳng cấp, có thể mang tới cho công chúng cảm giác sang chảnh khi người đó đeo lên mình bộ trang sức. Sau khi thống nhất giữa đại diện các bộ phận trong tập đoàn, chúng tôi đều nhận thấy cô Diệp rất phù hợp ở mọi khía cạnh của bộ ‘Sắc Thu’.”

Mộng Thường lên tiếng thay cho Diệp Thường Hy, khách sáo đáp lời. “Giám đốc Hiểu quá lời rồi, Thường Hy sau khi nghe được yêu cầu hợp tác của quý công ty cũng cảm thấy rất hứng thú muốn tìm hiểu. Dù gì thì Thịnh Nam trước giờ vẫn chưa từng làm công chúng thất vọng với sản phẩm của mình.”

“Bộ sưu tập ‘Sắc Thu’ sắp tới dự kiến sẽ gồm một bộ vòng đeo cổ, cùng với nhẫn và đồng hồ, tất cả đều lấy kim cương làm chủ thể. Nếu như cô Diệp có nhu cầu thì hoàn toàn có thể đến xưởng điêu khắc tham quan, tiện thể làm một video phóng sự tuyên truyền cho sản phẩm.” Hiểu An rành mạch nói rõ. “Không biết ý của cô Diệp thế nào?”

Lần này Mộng Thường không lên tiếng nữa, chị biết Diệp Thường Hy không thích xã giao nên từ nãy giờ chị vẫn đứng ra nói thay cô. Nhưng hiện tại là Hiểu An hỏi Diệp Thường Hy, vì thế chị cũng không tiện nói thay.

Mà vào lúc này, ở bên ngoài, Triệu Tư Nghị cũng cảm thấy bản thân mình có một chút căng thẳng, tay anh đặt trên tay nắm cửa cũng bất giác nắm chặt.

“Mọi chuyện khác tôi không ý kiến.” Diệp Thường Hy tỏ ra rất dễ nói chuyện.

Nghe thấy giọng nói của cô, tim Triệu Tư Nghị cũng đập nhanh hơn.

Nhưng ngay sau đó, Diệp Thường Hy lại thêm một câu. “Nhưng chắc hẳn giám đốc Hiểu cũng rõ ràng phần nào tính cách của tôi. Con người tôi mắt để cao hơn đỉnh đầu một gang tay, vậy nên lần này tôi không muốn anh phụ trách hợp đồng của tôi.”

Hiểu An tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười, thái độ rất kiên nhẫn. “Vậy theo cô thì thế nào?”

Diệp Thường Hy tựa lưng ra phía sau, không quan tâm tới sắc mặt tái mét của Mộng Thường bên cạnh. Cô khoanh hai tay trước ngực, trong mắt là sự kiên định khó tả. “Người có quyền quyết định cao nhất ở đây, tôi muốn làm việc trực tiếp với người đó.”

“Ý cô là…” Hiểu An lờ mờ hiểu ra.

Diệp Thường Hy nhếch môi, nở nụ cười nhạt. “Triệu Tư Nghị, Triệu tiên sinh.”

Sau lời cô nói, trong phòng lại tồn động một khoảng không im lặng.

Mà không một ai biết, Triệu Tư Nghị đang đứng bên ngoài, trước mắt toàn thể nhân viên phòng sáng tạo nghe lén một cách công khai.

Nghe thấy tên của mình được Diệp Thường Hy chính miệng nhắc tới, cảm xúc càng lúc càng phức tạp. Có hồi hộp, có vui, cũng có phấn khích khó tả. Giống như một fan hâm mộ được thần tượng rất quan trọng của mình nhớ tên và nhắc tới, trong phút chốc sự bĩnh tĩnh bị đánh bay thay vào đó là vui mừng muốn điên.

Hiểu An lại không như vậy, ngoài một chút sự kinh ngạc ra cũng không có cảm xúc gì khác. Anh từng nghe nói Diệp đại minh tinh tính khí không tốt, cao ngạo lại tự đại nhưng lại không ngờ cô không chút sợ mất đi hình tượng mà thể hiện ra như vậy. Từ đầu tới cuối im lặng, khi cất lời lại trực tiếp muốn chủ tịch đứng ra tiếp chuyện cô.

“Thật ngại quá, sắp tới có một lô trang sức được nhập sang Đức để tham gia buổi đấu giá rất lớn, chủ tịch phải đích thân quản lý hai hợp đồng quan trọng bên đó nên không thể trực tiếp theo hợp đồng của cô Diệp. Với lại việc này trước giờ đều do bộ phận sáng tạo chúng tôi theo sát…”

“Ý của anh là hợp đồng của Thịnh Nam với tôi không đủ tầm quan trọng sao?” Diệp Thường Hy mất kiên nhẫn, tuy nói sau khi được sống lại một cách thần kỳ cô cũng quyết tâm tu sửa tính tình nhưng đâu đó trong người vẫn còn nhiễm một chút ngạo khí.

Mộng Thường âm thầm lau mồ hôi, xem ra bà cô này lại bắt đầu giở chứng rồi.

“Không phải nhưng…”

Lúc Hiểu An đang tìm cách ứng phó thì bên ngoài truyền tời tiếng gõ cửa cắt ngang lời anh.

“Vào đi.” Hiểu An lên tiếng.

Trợ lý của anh đi vào, nhìn qua Diệp Thường Hy bằng đôi mắt lấp lánh hạnh phúc nhưng vẫn không vì gặp được thần tượng của mình mà quên nhiệm vụ truyền lời quan trọng. “Giám đốc Hiểu, chủ tịch vừa rồi có truyền lời. Bộ sưu tập ‘Sắc Thu’ sắp tới là chiến dịch quan trọng của tập đoàn nên việc giám sát hình ảnh sản phẩm và hợp đồng với ngôi sao đại diện anh ấy sẽ trực tiếp quản lý.”

Hiểu An ngạc nhiên, im lặng trong giây lát.

Diệp Thường Hy hơi mỉm cười, chủ động lên tiếng, “Vậy là ổn rồi, con người tôi thích nhanh gọn lẹ, chi bằng hiện tại ký hợp đồng luôn đi.”

Lúc rời khỏi Thịnh Nam, Mộng Thường quay sang thắc mắc. “Em có quen với chủ tịch Triệu à? Sao lại có vẻ rất chắc chắn anh ta sẽ đồng ý phụ trách hợp đồng của chúng ta vậy?”

Đối với nghi vấn của Mộng Thường, Diệp Thường Hy chỉ mỉm cười không đáp.

Ở tầng 15, phía sau tấm kính sát đất là chiếc bàn làm việc lớn, người đàn ông cứ cầm bản hợp đồng trong tay nhìn đến quên mất thời gian. Chữ ký trên tờ giấy tựa như một mảnh lụa vừa mềm mại vừa dứt khoát, phía dưới có ghi rõ ba chữ ‘Diệp Thường Hy’

Nhìn mãi nhìn mãi, không biết qua bao lâu thì cửa phòng mở ra, Triệu Tư Nghị thu lại biểu cảm trên mặt mình, liếc nhìn người vừa tới. “Vào phòng sao không gõ cửa?”

“Trời ạ. Triệu Tư Nghị cậu vừa có biểu cảm gì thế?” Dù khi nãy Triệu Tư Nghị rất nhanh đã thu lại cảm xúc nhưng cũng vừa đúng lúc Hiểu An kịp nhìn thấy. Chính vì thường ngày Triệu Tư Nghị đúng như cái tên của anh, vô cùng nghiêm nghị, thậm chí còn được nhân viên cấp dưới đặt danh xưng ác ma mặt băng. Nhưng mới vừa khi nãy tên ác ma đấy là thể hiện sự ôn nhu trên gương mặt cùng với đó là nụ cười hiếm thấy, điều này khiến cho Hiểu An có cảm giác bản thân vừa tìm ra được một châu lục mới.

Cậu đi tới, không có ý tốt trêu chọc. “Bạn hiền, cậu vừa cười sao?”

Triệu Tư Nghị cũng tỏ ra bình thường hỏi lại. “Có gì lạ sao?”

“Đương nhiên lạ rồi, chơi với cậu bao nhiêu năm, mỗi lần cậu cười đều có điều chẳng lành.” Ở Thịnh Nam có một câu mà bất kì nhân viên nào dù mới dù cũ đều phải tán đồng đó là: Mỗi khi giám đốc Hiểu cười thì là mùa xuân hoa cỏ nở rộ, mỗi khi Triệu tổng cười thì sẽ là mùa đông có bão tuyết cấp độ mạnh nhất. Nói một cách khác là thà chọc cho Hiểu An tức giận đỏ bừng mặt thì cũng không đáng sợ bằng khiến Triệu Tư Nghị mỉm cười.

Câu nói này không hề thái quá chút nào, người đàn ông tên Triệu Tư Nghị này căn bản đã bị tê liệt 80% dây thần kinh cảm xúc rồi.

Triệu Tư Nghị không đáp lời.

Hiểu An cũng quen với việc bị bơ từ Triệu Tư Nghị, cậu nhún vai. “Điều chẳng lành chẳng phải tới rồi sao? Cô minh tinh tên Diệp Thường Hy đó quả thật như giang hồ đồn đoán, không dễ hầu hạ một chút nào. Cậu đồng ý nhận yêu cầu của cô ta, nói không chừng lại trở thành trò cười.”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK