Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại lúc Triệu Tư Nghị nói ra lời này lại ngoài ý muốn khiến cảm giác chán ghét trong cô trỗi dậy. Diệp Thường Hy không có gì ngoài tự tôn và cao ngạo, đến giây phút cuối cùng cô vẫn muốn giữ cho mình thái độ đó.

“Không khi dễ em, tôi sẽ che chở em.” Triệu Tư Nghị biết được suy nghĩ của cô, tuy nhiên anh vẫn không tỏ ra tức giận hay mất tự nhiên.

Diệp Thường Hy có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại khẽ cười. “Xin cảm ơn lòng tốt của anh.”

Mà lúc này bên ngoài có người mở cửa đi vào, là một nam nhân, hướng đến Triệu Tư Nghị báo cáo. “Triệu tổng, đã triệu tập đầy đủ các bác sĩ của hai bệnh viện lớn cả nước, tất cả đều đang ở phòng họp đợi anh.”

“Tôi tới ngay.” Triệu Tư Nghị đứng thẳng người, sau đó lại nhìn tới Diệp Thường Hy. “Đợi tôi.”

Diệp Thường Hy còn chưa kịp nói thêm lời nào, bóng dáng cao lớn của Triệu Tư Nghị đã nhanh chóng rời khỏi phòng. Vừa nãy cô nghe thấy gì? Triệu Tư Nghị triệu tập các bác sĩ lại? Anh là muốn giúp cô hồi phục sao? Tại sao người này lại tốt với cô như vậy chứ? Anh không như những người ngoài kia, tin rằng cô ngoại tình phản bội Vũ Hào sao? Nhưng vào lúc này Diệp Thường Hy không thể phân tích thêm được nữa, đầu cô bắt đầu hơi đau, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ không rõ.

Chắc chỉ ngủ một lúc rồi sẽ tốt hơn thôi.

Không biết qua bao lâu cô càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi lả người, không thể mở mắt cũng không muốn mở mắt. Cô cảm nhận được mình đang bị đẩy đi, xung quanh rất hỗn loạn, có nhiều tiếng bước chân, có người gọi tên cô…

“Người bệnh đang có dấu hiệu thiếu oxy máu và tụt huyết áp.”

“Nhịp tim đang yếu dần, mau chuẩn bị máy sốc điện.”

“Được.”

Diệp Thường Hy vẫn còn chút thần trí, cô cảm nhận được ngực mình bị ấn vào, sau đó cả người co giật.

Cũng biết rõ bản thân không xong rồi.

Cũng không biết bao lâu, cô nghe thấy một tiếng động lớn.

Triệu Tư Nghị đạp cửa phòng xông vào, anh đứng bên ngoài được bác sĩ thông báo rằng cô không qua khỏi. Anh cảm giác mình như phát điên, bất chấp tất cả chạy tới, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô. “Thường Hy… Thường Hy, em tỉnh lại, em không được xảy ra chuyện… các người cứu cô ấy cho tôi, sao còn đứng đó, mau làm gì đi…”

“Triệu tổng, anh bình tĩnh lại… cô Diệp đã chết não rồi, hiện tại không thể cứu vãn.”

Triệu Tư Nghị lắc đầu. “Không… không. Thường Hy, anh còn chưa kịp nói yêu em, em không được xảy ra chuyện.”

Diệp Thường Hy lạc trong một thế giới tối tăm không có điểm sáng, cô nghe thấy có người nói yêu cô… là Triệu Tư Nghị.

‘Yêu’ sao? Vũ Hào cũng từng nói yêu cô, kết quả lại là như bây giờ đây. Người hâm mộ cũng từng nói yêu cô...hiện tại thì sao? Triệu Tư Nghị, anh ta yêu cô vì cái gì? Nhưng chưa kịp để cô nghe những lời anh nói, mọi thứ bên tai nhanh chóng biến mất, như một chiếc đèn dầu đã cạn khô.

Lễ tang của Diệp Thường Hy diễn ra vô cùng sơ sài, cũng không có bao nhiêu người đến thăm viếng cô. Đứng bên cạnh nhìn vào chính bản thân mình đang nằm trong chiếc quan tài, cô được thay một bộ váy màu trắng, nằm yên giấc như thể đang ngủ say. Nhưng hiện tại linh hồn lại không chốn dung thân. Diệp Thường Hy cũng sâu sắc nhận ra lúc còn sống mình đối xử với nhân sinh thế nào thì khi bản thân nằm xuống nhân sinh sẽ đối xử lại với mình y như vậy. Bây giờ đây một mình cô đơn độc ở trong nhà tang lễ, linh hồn cũng bơ vơ vất vưởng không thể luân hồi.

Linh hồn Diệp Thường Hy lướt tới chỗ người đàn ông vẫn luôn ngồi dưới đất, tay cầm chai rượu, ánh mắt đờ đẫn. Triệu Tư Nghị đã hai ngày nay đều ở chỗ này, trợ lý có làm thế nào cũng không đi, anh chỉ uống rượu, thỉnh thoảng lại nhìn di ảnh của cô rồi bật khóc thê thảm. Diệp Thường Hy ngồi xuống bên cạnh anh, muốn giật lấy chai rượu trong tay anh nhưng hiện tại cô chỉ là linh hồn, không thể chạm vào anh.

Trong trí nhớ của cô Triệu Tư Nghị là người đàn ông chuẩn mực và nghiêm khắc với bản thân và mọi người, hiện tại anh lại như biến thành kẻ điên ngồi ở đây uống rượu.

Mà Triệu Tư Nghị dường như đã say. Anh cũng bắt đầu nói sảng.

“Thường Hy, sao em lại rời đi như vậy chứ… sao em lại không kiên trì thêm một lúc nữa. Sao em lại nói những lời bi quan như vậy...thế giới này vẫn còn một người yêu em, yêu em hơn tất cả mọi thứ là anh mà.” Đôi mắt vốn sắc bén của anh hiện tại chứa đầy bi thương đau khổ. “Bọn họ đều nói anh là người hoàn mỹ, là tấm gương trong giới kinh doanh, là người có trong tay tất cả mọi thứ. Nhưng họ lại không biết được người như anh, thật ra trong lòng cũng cất giấu một cô gái. Cô gái đó tỏa sáng trên sân khấu, tâm cao khí ngạo, vô cùng xấu tính. Nhưng tại sao anh lại đem lòng yêu một người như vậy? Anh cũng không biết, cô ấy luôn là ngôi sao trên trời không thể tùy tiện hái xuống, anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa… âm thầm theo dõi, âm thầm bảo vệ cô ấy. Thường Hy, cô gái đó chính là em.”

Diệp Thường Hy ngồi bên cạnh, vốn là linh hồn không có trái tim nhưng hiện tại cô lại cảm thấy hơi đau nhói trong ngực.

“Nếu như không phải anh… không phải anh về trễ, có thể mọi chuyện sẽ không diễn ra.” Triệu Tư Nghị lảo đảo đứng lên, loạng choạng suýt ngã, Diệp Thường Hy theo phản xạ muốn đỡ lấy anh nhưng lại chạm vào hư không.

Triệu Tư Nghị đi tới bên cạnh quan lại, nhìn gương mặt nhợt nhạt đang nhắm mắt của cô. “Thường Hy, tỉnh lại được không, chúng ta sẽ ở bên nhau, anh bảo vệ em, che chở em, sẽ không để em chịu bất kỳ thiệt thòi nào…”

“Người chết rồi sao còn có thể sống lại…” Diệp Thường Hy đứng bên cạnh, cô thở dài. “Tên ngốc này.”

Nhưng dĩ nhiên là Triệu Tư Nghị không nghe được. Anh im lặng rất lâu, vẫn nhìn xác của cô chăm chăm, rồi đột nhiên anh vung chai rượu trong tay đập mạnh vào cái bàn bên cạnh. Mảnh thủy tinh vỡ văng tứ tung, Triệu Tư Nghị cầm lên một mảnh, muốn cắt cổ tay mình.

Diệp Thường Hy nhìn thấy mà hoảng sợ, cô nhanh chóng vung tay, đem mảnh thủy tinh trong tay anh ném ra thật xa. Cô không ngờ người như Triệu Tư Nghị lại làm ra loại hành động ngu ngốc là tự tử chết theo cô. Xem ra anh thật sự vì cái chết của cô mà trở nên

Ngay sau khi mảnh thủy tinh bị ném đi, Triệu Tư Nghị cũng ngất xỉu. Có lẽ vì đã say rượu quá mức.

Diệp Thường Hy ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn anh. Thật không ngờ vào giây phút cô nghĩ cả thế giới đóng cửa lại nhốt cô ở bên ngoài thì lại có một người đã từ lâu đem cô để ở một vị trí bất khả xâm phạm trong tim. Có điều hiện tại đã quá trễ để thấu hiểu mọi thứ. Một kiếp người thật ra vô cùng ngắn ngủi, chỉ thoắt một cái đã trôi qua trong mơ hồ.

Diệp Thường Hy giơ tay, muốn chạm vào Triệu Tư Nghị nhưng chỉ vài giây sau cô chợt cảm thấy trước mắt mình xuất hiện một luồng ánh sáng chí mắt, tiếp theo đó phần linh hồn yếu ớt của cô như bị lốc xoáy cuốn đi.

Luồng sáng chói mắt dần dần dịu đi, hàng mi run rẩy chậm rãi hé mở. Trước mắt là trần nhà trên cao được chạm trổ một cách tinh tế nhưng...cái trần nhà này sao lại quen thuộc đến vậy nhỉ?

Đây…

Đây chẳng phải là thứ trước đây mỗi lần ngủ dậy cô đều nhìn thấy sao? Diệp Thường Hy giật mình ngồi bật dậy phát hiện bản thân đang nằm căn phòng của chính mình. Mọi thứ xung quanh đều được bày trí vô cùng quen thuộc, cô khẳng định bản thân mình không thể nào quên được.

Đây là chuyện gì đây? Không lẽ giờ dịch vụ ở âm phủ tốt tới mức trước khi đưa linh hồn đi đầu thai còn có đãi ngộ cho quay về thăm nhà à?

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK