Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao lại là trò cười?” Triệu Tư Nghị nhìn thẳng vào cậu hỏi.

Hiểu An đáp. “Đừng có quên, tin đồn gần đây, Diệp Thường Hy đang chuẩn bị đính hôn cùng vũ hào, nói cách khác thì cậu hạn chế xuất hiện cùng cô ấy một chút để khỏi tránh phiền phức không đáng có đi.”

Lời nói vừa dứt, Hiểu An liền cảm giác có một sự lạnh lẽo bao trùm căn phòng. Có điều anh cũng đã quen với chuyện này, dũng cảm đối mặt với Triệu Tư Nghị.

Quả nhiên, sắc mặt Triệu Tư Nghị cũng không tốt mấy. “Tôi làm việc không cần cậu dạy.”

“Triệu Tư Nghị tôi nói cậu xứng đáng được đảm nhận vị trí trưởng fanclub của Diệp Thường Hy mà. Tuy lần đó đúng là cô ấy đã làm một việc ý nghĩa đấy nhưng mà cậu nghĩ đi, chuyện cũng qua nhiều năm rồi, cậu không thể cứ sống trong quá khứ được. Mấy năm nay cô ấy lăn lộn trong giới giải trí, là ai cũng sẽ biến chất, Diệp Thường Hy bây giờ căn bản không phải Diệp Thường Hy năm đó cậu nhìn thấy.”

“Trước khi tôi tức giận, cút đi.” Triệu Tư Nghị lạnh giọng.

Hiểu An cũng biết lúc nào nên dừng lại, tuy nói cậu cũng được xem là thân thiết với Triệu Tư Nghị nhưng nhiều lúc cũng không nên chạm vào giới hạn của anh.

Sau khi Hiểu An rời đi, Triệu Tư Nghị trầm ngâm một lúc khá lâu.

Bốn năm trước, mọi chuyện dường như lại ùa về.

Lúc đó Diệp Thường Hy vẫn chỉ là một thực tập sinh bình thường, trong dịp lễ Quốc Khánh cô được công ty cho nghỉ xả hơi một ngày. Diệp Thường Hy liền có thời gian thong thả tản bộ hóng gió, dù gì bao nhiêu năm làm thực tập sinh, ngày ra mắt thì công ty không nói cho cô biết nhưng ngày tập luyện thì hôm nào cũng kéo dài tới khuya. Mỗi ngày ngoại trừ đối diện với phòng tập Diệp Thường Hy cũng không còn thời gian thảnh thơi như thế này.

Vào lúc đang ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế đá, cô vô tình nghe thấy tiếng người nói chuyện.

“Xem đi kìa, Giai ngu ngốc của chúng ta thật là thảm hại.”

“Giai đầu heo, hay là cậu cứ lột đồ hết ra chạy vài vòng làm trò hề cho bọn tớ cười đi.”

“Đầu heo, haha, đầu heo.”

Xen kẽ những tiếng nói cười cợt của đám trẻ con lại là một giọng nói nức nở bất lực.

“Người, người, người… tránh ra, tránh ra.”

“Ha ha, người gì mà ngu như cậu chứ, lại còn tè dầm trong lớn.”

“Không có, không có, tè dầm… nói bậy, không tốt, nói bậy, không tốt.”

Diệp Thường Hy bên này tháo tai nghe ra, nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Đại khái là một nhóm nam nữ sinh cấp hai đang vây quanh một bạn nữ, có vẻ cũng là bạn học cùng lớp, trên người chúng vẫn còn mặc đồng phục học sinh. Diệp Thường Hy nhìn bảng tên được in trên áo của chúng, có vẻ như là học sinh của trường trung học Phước Đại.

Mà cô bé gầy còm đang bị đám bạn của mình vây quanh ức hiếp lại trông vô cùng yếu ớt bất lực, gương mặt dù cho có xinh xắn nhưng lại xanh xao tái mét vì sợ hãi.

“Anh Thi, cậu còn mắc công nói với con nhỏ ngu đần này làm gì? Dù gì nó cũng là con điên, có hiểu lời chúng ta nói sao?” Một nữ sinh buông lời độc ác nhưng lại tỏ thái độ nịnh nọt với một nữ sinh trên người đeo trang sức quý gì bên cạnh mình.

Anh Thi cười khẩy một tiếng, cô ta là hoa khôi của trường Phước Đại, nhưng chỉ vừa cách đây hai tiếng cô ta đã bị Triệu Giai con điên này đem chuyện cô ta quay bài tố cáo với giáo viên chủ nhiệm, làm hại Anh Thi phải viết bản kiểm điểm làm trò cười cho cả lớp.

Cô ta ngồi xổm xuống đối diện với sự thảm hại của Triệu Giai, bàn tay giơ ta không chút cảm tình túm tóc cô ấy. “Đây là cái giá cho việc mách lẻo của mày, mày thích nhiều chuyện lắm phải không?”

Triệu Giai có vẻ như không hiểu lắm mấy lời của Anh Thi, bị túm tóc dù cho đau cũng cố mà nói. “Gian lận, không tốt, là không tốt, không được gian lận.”

“Con điên này, hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết thế nào là giữ mồm giữ miệng.” Anh Thi giơ tay còn lại về phía người bạn của mình, cô ta hiểu ý liền đưa ly nước ngọt màu đỏ đang uống dở cho Anh Thi.

Lúc Diệp Thường Hy nhìn thấy cảnh này đã muốn tiến lên ngăn cản nhưng hành động của cô quá chậm, ở bên kia Anh Thi đã đem số nước trong ly đổ xuống từ trên đỉnh đầu của Triệu Giai.

Sau đó là một tràng cười đáng ghét đến từ Anh Thi cùng bạn bè của cô ta.

Nhưng cười chưa được bao lâu thì một chai nước từ đâu bay tới đập thẳng vào sau gáy của Anh Thi khiến cô ta đau đớn ngã ra đất.

“Chết tiệt, là ai?”

Diệp Thường Hy đeo khẩu trang che mặt, trên đầu cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu lam thong dong đi tới. “Cha mẹ của mấy đứa đã dạy mấy đứa ức hiếp kẻ yếu như thế này sao?”

Một số người bạn của Anh Thi đỡ cô ta đứng lên, còn một nam sinh bên cạnh thì tiến lên định dùng thân hình cao lớn của mình dọa Diệp Thường Hy. “Này bà chị, cha mẹ của chị có dạy chị xen vào chuyện của người khác sao?”

“Điều này thì cần gì cha mẹ dạy? Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi.” Diệp Thường Hy không chút sợ hãi.

Nam sinh kia cười khẩy. “Chị tưởng mình đang quay phim kiếm hiệp sao?”

“Chị mày không thích cãi vã, đặc biệt là cãi vã với lũ nhóc miệng con hôi sữa, trước khi chị máy bấm số của hiệu trưởng trường Phước Đại thì bọn nhóc tụi mày nên biến đi thì hơn.” Vừa nói Diệp Thường Hy vừa lấy điện thoại ra, không hề do dự mà bấm một dãy số.

Lũ nhóc kia thấy vậy thì cũng sợ, bọn chúng chỉ định xử lý Triệu Giai nhưng cũng không có ý định chọc tới người lớn. Thấy Diệp Thường Hy làm vậy thì liền kéo nhau bỏ chạy.

Diệp Thường Hy đi tới vài bước, nhìn Triệu Giai đang ngã dưới đất. Mà Triệu Giai cũng dùng đôi mắt trống rỗng ngước lên quan sát cô.

Vài giây sau, Diệp Thường Hy ngồi xuống. “Em tên gì?”

“Triệu...Triệu Giai.”

“Nhà ở đâu?”

Triệu Giai nghĩ ngợi vài giây rồi nói. “Anh hai nói, nhà, Giai Giai ở số S19 khu Đại Lâm…”

“Khu Đại Lâm?” Diệp Thường Hy có chút kinh ngạc ngoài dự kiến, khu Đại Lâm chẳng phải là bất động sản của tập đoàn Thịnh Nam, là nơi mà có nhiều tiền cũng không thể mơ mộng dọn vào ở, muốn vào đó mua một căn nhà thì không chỉ cần tiền mà còn cần tiếng tăm và địa vị.

Cô bé này ấy vậy mà lại là con nhà giàu sao?

Diệp Thường Hy lấy điện thoại, lần này là gọi cho taxi. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Triệu Giai nhìn cô hỏi. “Chị...chị, chị gọi hiệu trưởng, sao?”

Lời nói cô ấy bị đứt quãng, mà Diệp Thường Hy cũng nhận ra khả năng ngôn ngữ của Triệu Giai có chút vấn đề nhỏ. “Không, khi nãy là chị lừa đám nhóc kia thôi, chị không có số của hiệu trưởng trường em.”

“Nói, nói dối là không tốt, không được, nói dối rất là xấu.” Triệu Giai lại nói một câu.

Diệp Thường Hy dở khóc dở cười. “Nè cô nhóc, chị đây vừa cứu em đấy.”

“Nhưng không được nói dối chứ, như vậy rất xấu…” Triệu Giai ngược lại rất cố chấp với lý lẽ của mình.

Diệp Thường Hy gật đầu, thôi được rồi, cô không dư hơi đi cãi nhau vì mấy chuyện này. Nhìn thấy gương mặt Triệu Giai còn đang bị thứ chất lỏng màu đỏ cả nước ngọt làm cho có chút ghê rợn, cô cúi đầu lấy trong túi áo ra một bao khăn giây rồi rút vài tờ giúp Triệu Giai lau vết bẩn trên mặt.

Triệu Giai ngồi yên, không động đậy.

Vừa lúc lau xong thì taxi cũng vừa tới, Diệp Thường Hy dìu Triệu Giai giúp cô nàng ngồi vào xe. Sau đó cô quay sang dặn dò tài xế địa chỉ nhà của Triệu Giai, lúc đang định đóng cửa thì Triệu Giai giơ bàn tay ra kéo lấy vạt áo cô.

Diệp Thường Hy nhìn vẻ mặt như một con thú nhỏ sắp bị bỏ rơi của Triệu Giai, có chút không biết phải làm sao. “Buông ra…”

Triệu Giai không nói, chỉ cố chấp níu lấy Diệp Thường Hy.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK