Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả hoàn toàn không phải là mơ, anh vẫn cảm nhận được trái tim mình đập một cách rối loạn trong ngực.

Nhưng vừa rồi… giọng của tên đàn ông kia là ai? Hắn là ai mà lại có thể gọi cô một cách thân mật như vậy? Không phải là tên Vũ Hào kia chứ?

Tâm tư khó lắm mới vui vẻ giờ lại chùng xuống lạnh lẽo một cách khó tả.

“Có chuyện gì à?” Diệp Thường Hy để điện thoại lên bàn, đứng lên đi tới cạnh Trần Bác.

“Em xem thử xem chiếc váy này có cần gắn thêm một bông hoa vào không?” Trần Bác đưa chiếc váy anh cầm trong tay ra cho Diệp Thường Hy xem. Chiếc váy dài chạm gót màu vàng nắng cực kì đẹp.

Trần Bác là nhà thiết kế trang phục kiêm trợ lý phụ của Diệp Thường Hy, trước giờ cô chú trọng ăn mặc và hình ảnh của mình nhất, vì thế Trần Bác chính là cánh tay phải của cô trong việc tạo ra một Diệp Thường Hy lấp lánh như công chúa trước mắt người hâm mộ. Ban đầu Trần Bác không phải nhà thiết kế nổi tiếng, còn nhớ năm đó sau khi tốt nghiệp học viện thiết kế đã chật vật đi khắp mấy công ty may mặc tìm kiếm việc làm, nhưng đều bị đánh trượt, cũng một phần vì anh không có quan hệ lớn cũng không có phong bì. Vào lúc nghĩ rằng bản thân sẽ phải ném cái bằng đại học qua một bên để tìm một công việc chân tay thì lại nhìn thấy tin tức tuyển nhân viên hậu kỳ của công ty giải trí Florian. Anh đánh bạo nộp hồ sơ, đây cũng là lúc Diệp Thường Hy phát hiện được anh.

Còn nhớ ngày hôm đó, Diệp Thường Hy có vẻ đang không được vui cho lắm nhưng vẫn theo Mộng Thường tới công ty tham gia một cuộc đàm phán với tổ đạo diễn. Không biết diễn biến thế nào mà Trần Bác lại va vào cô, kết quả là Diệp Thường Hy suýt chút bị ngã may là Mộng Thường kịp thời đỡ lấy cô. Còn Trần Bác thì bị rơi hết xấp giấy trong tay, trong lúc anh lui cui xếp gọn lại thì một tờ bản thảo bị gót giày nhọn của Diệp Thường Hy chặn lại. Trần Bác ngước lên nhìn cô, phát hiện đôi mắt đẹp tựa hoa đào của cô đang híp lại nhìn chăm chú vào hình vẽ trên bản thảo của anh.

“Chiếc váy này rất được mắt tôi, giữ anh ta lại.”

Mộng Thường khó xử nói nhỏ. “Thường Hy, bên trong anh Kay đang xét tuyển, nhìn anh chàng này có vẻ như tới trễ. Mới đi phỏng vấn mà đã đi trễ thì thái độ làm việc sao tốt được? Với lại chuyện này do anh Kay quản, em...”

“Anh ta là ai tôi là ai? Chẳng lẽ tôi còn phải nhìn sắc mặt anh ta sao?”

“Không phải, chỉ là…”

“Không phải là tốt rồi, người này tôi giữ lại, công ty không cần trả lương cũng không có quyền can thiệp.”

Nói rồi cô và Mộng Thường rời khỏi bỏ lại một Trần Bác vẫn còn tưởng bản thân đang mơ.

Đến giờ Trần Bác vẫn có thể nhớ lại giọng nói của Diệp Thường Hy ngày hôm đó, cao ngạo lại có chút oai phong, lạnh lùng và vô cùng dứt khoát.

Kết quả là hiện tại, đã ba năm anh theo sau Diệp Thường Hy.

Mọi chuyện trôi qua như là một giấc mơ, giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy lâng lâng vui vẻ.

“Khỏi gắn đi, em cảm thấy để tự nhiên vẫn phù hợp với yêu cầu của bên đó hơn.” Diệp Thường Hy quan sát kỹ càng chiếc váy màu vàng sau đó nói ra ý của mình.

Trần Bác gật đầu. “Được, nghe theo em.”

Diệp Thường Hy cầm chiếc váy định đi thay nhưng đi vừa được mấy bước thì quay lại dặn dò. “Chuẩn bị cho em một bộ đồ đơn giản, tối nay em phải tới nhà hàng Pháp.”

“Được.” Trần Trần gật đầu.

Sau khi kết thúc buổi chụp, Diệp Thường Hy giao cho Mộng Thường nói chuyện với chủ biên của Olina, cô lấy bộ đồ mà Trần Bác chuẩn bị nhanh chóng đi thay rồi ra xe.

Không lâu sau Mộng Thường vào phòng nhìn quanh không thấy Diệp Thường Hy. “Đi đâu rồi?”

Trần Bác đang thu xếp chiếc váy. “Nghe nói là có hẹn ở nhà hàng Pháp, vừa chụp xong đã thay đồ rồi đi rồi.”

“Hẹn với ai?” Mộng Thường hỏi. “Vũ Hào à?”

“Bà chị à tha cho tôi đi, sao tôi dám hỏi Hy Hy là cô ấy hẹn với ai?”

“Cậu phải hỏi chứ, nếu như mấy chuyện yêu đương bị lên báo quá nhiều thì sao? Sẽ ảnh hưởng tới Thường Hy.” Mộng Thường tỏ thái độ không đồng ý, vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Diệp Thường Hy.

Trần Bác nhún vai tỏ vẻ ‘chịu’.

Gọi không được cho Diệp Thường Hy, Mộng Thường càng nóng ruột hơn.

Mà Diệp Thường Hy đã chạy xe rất nhanh là tới nhà hàng Léa. Nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, cô đã tới trễ nửa tiếng

Lúc đi vào, cô liền nhìn thấy Triệu Tư Nghị đang ngồi cạnh cửa sổ. Sở dĩ có thể dễ dàng nhìn thấy anh như vậy là vì toàn bộ nhà hàng này ngoại trừ nhân viên ra thì không có thực khách.

Triệu Tư Nghị dường như luôn hướng mắt về phía cửa ra vào cho nên lúc Diệp Thường Hy vừa vào liền đụng phải ánh mắt của anh.

Ánh mắt đó khiến cô cảm thấy rung động khó tả.

Bước chân của Diệp Thường Hy có chút không vững nhưng vẫn từng chút một đi tới gần anh, cô tự nhủ bản thân cần phải bình tĩnh hơn vì vậy sắc mặt vốn ửng hồng cũng trông tự nhiên hẳn.

“Chào anh, Triệu tổng.” Diệp Thường Hy mỉm cười.

Triệu Tư Nghị đứng lên, trong mắt ánh lên chút căng thẳng. “Không có vệ sĩ theo cô sao?”

Vừa nãy nhìn ra bên ngoài, có vẻ như là Diệp Thường Hy tự mình chạy tới đây. Một ngôi sao nổi tiếng như cô nếu như ra ngoài gặp phải fan cuồng thì sao? Đúng là to gan, còn không chịu dẫn theo vệ sĩ.

“Tôi cảm thấy đối tượng gặp mặt lần này khá an toàn nên việc dẫn theo vệ sĩ không cần thiết lắm.” Diệp Thường Hy tinh tế đáp lại.

Triệu Tư Nghị gật đầu, Diệp Thường Hy lúc này lại nhận ra thì ra Triệu Tư Nghị cao hơn cô rất nhiều, chiều cao 1m7 của cô trong giới giải trí được tính vào hàng người mẫu nhưng đứng cạnh anh lại chỉ vừa qua vai một chút.

Triệu Tư Nghị dường như có chút ngẩn người, sau vài giây mới phản ứng lại, anh đi vòng qua lịch sự giúp cô kéo ghế.

Diệp Thường Hy ngồi xuống đối diện anh, vào khoảnh khắc này cô như được nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của anh vào lúc cô chuẩn bị ‘chết’. Anh đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên bản thân, còn nói nếu như anh bên cạnh cô thì cô sẽ không có kết cục như vậy. Mà hiện tại người đàn ông trước mặt lại mang đến cho cô cảm nhận anh khá nhút nhát khi nói chuyện với cô.

Có lẽ trên đời cũng chỉ có một mình Diệp Thường Hy cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Cô không hiểu vì sao Triệu Tư Nghị lại không tự nhiên khi nói chuyện với cô, nhưng anh đã như vậy thì Diệp Thường Hy chỉ đành lên tiếng để không gian giữa hai người không quá gượng gạo. “Thật là đường đột khi yêu cầu anh phải là người phụ trách hợp đồng của tôi và Thịnh Nam. Anh...chắc cũng nghĩ rằng tôi vì cao ngạo nên mới làm vậy có đúng không?”

“Không có.” Triệu Tư Nghị trả lời như một phản xạ tự nhiên, sau đó lại tự cảm thấy thất thố, anh hạ giọng. “Bộ sưu tập ‘Sắc Thu’ lần này đối với Thịnh Nam mang tính chiến lược rất cao, hình ảnh đại diện cho sản phẩm cũng vô cùng quan trọng. Thân là người điều hành chính, tôi có trách nhiệm theo sát người đại diện thương hiệu lần này.”

Có một điều không thể phủ nhận là khả năng ăn nói của Triệu Tư Nghị rất tốt, nhanh chóng như vậy đã tìm ra được lý do để cả hai tránh khỏi tình huống ngượng nghịu. Diệp Thường Hy mỉm cười, trong lòng liền nảy sinh một chút thích thú, nhịn không được liền muốn trêu anh. “Theo sát tôi không phải chuyện dễ dàng đâu.”

Triệu Tư Nghị ở trong giới kinh doanh được người người gọi là tinh anh của tinh anh, là người độc thân hoàng kim trăm năm hiếm gặp. Anh cũng từng gặp qua vô số tình huống dở khóc dở cười trong giao tiếp, cũng từng đối diện với mấy lời tán tỉnh của những đối tác nữ, mọi tình huống đều được anh giải quyết nhanh gọn lẹ nhưng hiện tại trước đôi mắt bình thản mang theo một chút tư vị ranh mãnh của Diệp Thường Hy anh lại không thể phản bác.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK