Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Bằng dẫn đám anh em của anh ta tới một câu lạc bộ đêm ăn chơi thỏa thích, tiền bạc cũng xài cực kỳ mạnh tay. Vì anh ta biết đằng nào thì ngày mai chẳng phải nhận thêm một khoảng tiền lớn từ phía mấy tờ tạp chí nhờ vào việc bán bức ảnh kia đi.

Ai mà ngờ trong lúc đi vệ sinh, một đám người đàn ông mặc vest y như lực sĩ đô vật kéo anh ta ra khỏi nhà vệ sinh, đi tới một con hẻm nhỏ vắng phía sau câu lạc bộ.

Vũ Bằng nửa tỉnh nửa say định mở miệng mắng người nhưng không ngờ mấy tên mặc vest đen này cao lớn hơn anh ta rất nhiều, nhìn họ như người khổng lồ, một trong số đó chỉ cần dùng một tay là có thể nhấc bổng anh ta lên.

“Giao hình mày chụp được ra đây.”

Vũ Bằng bị túm cổ, ho sặc sụa khó thở, giọng nói cũng nghẹn đi. “Hình, hình gì?”

“Thứ mày chụp được ở nhà hàng, giao ra đây.”

“Tôi, tôi không biết anh đang nói gì, đại ca à, có gì từ từ nói…”

Tên cao lớn không thèm phí lời, mất hết kiên nhẫn ném mạnh Vũ Bằng xuống đất bằng một tay.

Vũ Bằng đau đớn la lớn liền bị đám người mỗi người một chân đánh cho lục phủ ngũ tạng anh ta như muốn văng ra ngoài.

“Đừng, đừng đánh nữa, tôi, tôi giao, tôi giao.” Vũ Bằng chịu không nổi, nhận thấy đám người này thật sự dã man liền không dám giỡn mặt, trực tiếp giao ra điện thoại của mình cùng mật khẩu.

Một tên áo đen nhận lấy, bấm bấm gì đó trên điện thoại vài phút, sau đó ném điện thoại trả lại cho Vũ Bằng, đồng thời cất lời cảnh cáo. “Lần sau mở mắt to ra một chút, không phải cái gì cũng chụp được. Biết chưa hả?”

Ba chữ cuối còn tốt bụng bồi thêm vài cú đá vào người Vũ Bằng.

Anh ta suýt chút nữa ho ra máu, liên tục nói. “Biết, biết rồi.”

Đám người đô vật nhìn nhau rồi kéo đi.

Vũ Bằng cố gắng đứng lên, kiểm tra lại điện thoại của mình thì phát hiện không chỉ hình bị xóa mà tài khoản mạng xã hội, bộ lưu trữ đám mây đều bị hack mất hết. Trong lòng không khỏi kêu trời, trên bộ lưu trữ anh ta còn lưu không biết bao nhiêu phim người lớn hay ho vậy mà đã tiêu tan.

Ôm thân thể vừa bị tẩn cho một trận quay về, nào ngờ còn chưa kịp vào cổng lớn thì bị một đám người khác túm cổ kéo quay trở về con hẻm nhỏ khi nãy, Vũ Bằng như bị khủng bố, nhận thấy đám người này không cao lớn bằng đám đô vật khi nãy, hình như không phải đồng bọn. Nhưng câu đầu tiên mở lời của hai nhóm người lại giống nhau đến kỳ lạ, đều là: “Giao hình ra đây.”

Vũ Bằng sợ hãi rằng bản thân sẽ bị tẩn thêm một trận liền ngoan ngoãn nộp điện thoại, đồng thời lắp ba lắp bắp nói. “Các đại ca, khi nãy, khi nãy có một nhóm người đã xóa hết hình rồi.”

Người kia cầm điện thoại kiểm tra qua một lượt, quả nhiên hình đã không còn.

Vũ Bằng sợ họ không tin liền nói. “Anh xem, tài khoản lưu trữ của tôi cũng bị xóa luôn rồi, không còn nữa.”

“Hừ, mày nghĩ tao tin?” Nói rồi người đang cầm điện thoại liền vung tay, đem điện thoại trong tay đập mạnh xuống đất.

Tan tành.

“Lần sau…”

Vũ Bằng hoảng sợ,nhanh miệng nói. “Lần sau mở mắt to ra một chút, không phải cái gì cũng chụp được.”

Đám người nhìn anh ta bằng con mắt quái lạ rồi rời khỏi.

Một trong số đó liền lấy điện thoại gọi đi. “Triệu tổng, trong điện thoại của Vũ Bằng không có hình ảnh, thằng đó nói có một nhóm người đã tới trước chúng ta, đem hình và tài khoản lưu trữ của nó xóa sạch. Hơn nữa...hình như nó còn bị đập một trận, vết thương không nhẹ.”

Đầu dây bên kia im ắng một lúc sau đó vang lên âm thanh trầm thấp của Triệu Tư Nghị. “Có biết là ai làm không?”

“Dạ không, em cũng tò mò không biết là nhóm người nào lại thay chúng ta làm việc. Có lẽ cũng có ai đó bị tên nhóc Vũ Bằng chụp được hình nên tới tìm nó trước.”

“Tôi biết rồi.”

Mà lúc này, người bên trong chiếc xe đang thong dong chạy trên con đường đông đúc cũng nhận được một cuộc điện thoại.

“Diệp tiểu thư, mọi chuyện xử lý xong rồi.”

Khóe môi xinh đẹp của Diệp Thường Hy nhếch lên, đánh tay lái rẽ vào đường cao tốc. “Có đánh người không?”

“Có.”

“Mạnh không?” Cô lại hỏi.

“Đủ để thằng đó nhập viện mấy ngày.” Giọng đàn ông trả lời.

Nghe được câu này tâm trạng Diệp Thường Hy càng thêm tốt hơn, cô khẽ cười. “Tốt lắm, tôi sẽ chuyển khoản cho các anh sau.”

Ngắt máy, Diệp Thường Hy dường như cao hứng, còn ngâm nga vài câu hát yêu đời.

“Em muốn làm một người bình thường

Chỉ để ở bên cạnh anh.”

Cứ hát vu vơ như thế cho tới khi về tới nhà. Nghĩ cũng phải công nhận Diệp Thường Hy có bản lĩnh, tuy tính tình cô không tốt nhưng so với mấy nữ diễn viên ca sĩ trong giới thì cô được xem là thanh cao hơn người. Bước lên bằng thực lực chưa từng nhờ vào quan hệ hay mấy cái quy tắc ngầm dơ bẩn, năm nay hai mươi lăm tuổi đã có thể mua cho mình hai căn nhà ở hai thành phố lớn là Bách Nhật và Cát An. So với tuổi đời thì thành tựu như thế này đã là xuất sắc rồi.

Xe vừa dừng lại trước cổng nhà, Diệp Thường Hy đã nhìn thấy một bóng người đang đứng. Mà người đó dường như cũng đang đợi cô, nhìn thấy cô liền vui vẻ nở nụ cười.

Người đàn ông đó cao ráo nhưng hơi gầy, mái tóc nhuộm màu bạch kim thời thượng, lỗ tai còn xỏ khuyên vô cùng phong cách. Đó chính là Vũ Hào, bạn trai tin đồn của Diệp Thường Hy, à mà cũng chẳng phải tin đồn, vốn dĩ kiếp trước cô đã tính tới chuyện kết hôn với anh ta.

Diệp Thường Hy xuống xe, trải qua bao nhiêu chuyện kiếp trước, tự dưng gặp lại người này khiến cho cô khó xử không biết nên làm gì. Tuy rằng hiện tại cô được sống lại, Vũ Hào cũng chưa từng làm gì tổn hại đến cô tại thời điểm này, nhưng đối với Diệp Thường Hy thì những chuyện tồi tệ đã xảy ra lúc trước với cô đều là thật. Cô không oán trách cũng không muốn phí tâm sức nghĩ tới chuyện trả thù gì đó, nhưng…

“Hy Hy, em đã đi đâu vậy?” Vũ Hào đi tới, thân mật nắm tay cô.

Diệp Thường Hy rút tay ra, cố gắng giả vờ tự nhiên. “Em...em đi dạo thôi, anh tìm em có gì không?”

“Anh gọi cho em rất nhiều cuộc, Hy Hy, có phải em giận gì anh không? Sao lại không nghe điện thoại?” Vũ Hào phát hiện hành động rút tay lại của cô, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.

Diệp Thường Hy mím môi, cô là người không thích vòng vo, nếu như chuyện đã đến nước này chi bằng thẳng thắng đối diện với cảm xúc của mình đi. “Vũ Hào, Chúng ta chia tay đi.”

Trước câu này của cô, Vũ Hào sững sờ vài giây rồi hỏi. “Anh đã làm gì sai sao?”

“Không, anh không làm gì sai, chỉ là em cảm thấy chúng ta không hợp. Em sẽ nói chuyện này với dì của em, anh...về đi.” Diệp Thường Hy nói rồi liền muốn quay đi thì bị Vũ Hào nắm tay giật mạnh lại.

Anh ôm chầm lấy cô, siết chặt. “Hy Hy, anh xin lỗi, cho dù anh làm sai chuyện gì hay bất kì lý do gì thì anh cũng xin lỗi em, chúng ta đừng chia tay được không em?”

Diệp Thường Hy muốn đẩy anh ra nhưng không thành công, cô đành tuyệt tình hơn một chút. “Vũ Hào anh không hiểu ý em sao? Em không có cảm giác gì khi ở bên cạnh anh, căn bản là em không có tình cảm với anh.”

“Anh không tin, nếu không có tình cảm sao ban đầu em lại đồng ý mối quan hệ của chúng ta?” Vũ Hào hơi lớn giọng.

“Anh...buông em ra.” Diệp Thường Hy cố gắng đẩy Vũ Hào ra.

Cô lui ra sau vài bước, lạnh lùng nhìn anh. “Trước đây tình yêu đối với em vô cùng xa xỉ, ở trong cái vòng luẩn quẩn của giới giải trí, hằng ngày em đều phải đối mặt với những chuyện kinh khủng. Không phải là yêu cầu lên giường với mấy gã có tiền thì là chiêu trò của đồng nghiệp, em giải quyết từng cái một rất mệt mỏi, lúc đó em không cần cũng không trông chờ vào tình yêu. Dì của em giới thiệu chúng ta với nhau, em đồng ý chỉ vì muốn cho xong chuyện mà thôi, Vũ Hào, em xin lỗi, nhưng em không có tình cảm gì với anh.”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK