Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con nha đầu này đừng có mồm mép.” Diệp lão gia bị lời cô chọc cho vui vẻ, dù biết cô đang nịnh bợ nhưng vẫn cao hứng. Sau vài giây thì lại chuyển chủ đề. “Giờ con còn trẻ còn xinh đẹp thì còn có thể dựa vào gương mặt mà kiếm tiền, bây giờ thì đắc ý, đợi sau này già nua xấu xí rồi mới hiểu ra giới giải trí của con bạc bẽo đến mức nào. Hiện tại thứ con nên tập trung phải là…”

“Là kiếm một tấm chồng xuất chúng chứ không phải đổ dồn thanh xuân vào sự nghiệp.” Diệp Thường Hy dường như đã bị nói tới học thuộc lòng nên mấy chữ cuối thành ra lại nhảy vào cùng ông ngoại ‘song ca’.

“Con…” Diệp lão gia thấy suy nghĩ của mình bị cô đọc ra hết liền á khẩu.

Diệp Tĩnh bật cười. “Phải đó Thường Hy, con định khi nào lấy chồng đây? Lần trước con nói đã có đối tượng rồi đúng không? Là ai vậy?”

“Đã có đối tượng rồi sao?” Diệp phu nhân cũng hết hồn nhìn cô, sau đó vui vẻ hỏi han. “Thường Hy đó là ai? Gia cảnh thế nào? Làm nghề gì? Có môn đăng hộ đối với Diệp gia chúng ta không?”

Diệp lão gia híp mắt, vẫn giữ giọng điệu nghiêm túc khác hẳn mọi người mà rào trước. “Ông nói trước nếu con rước về một chàng rể cũng làm trong giới giải trí như con thì ông sẽ lìa trần sớm hơn dự kiến đấy.”

“Cha, xem cha kìa, ai lại đi nói như vậy?” Lâm Tu nhắc nhở cha vợ mình.

Diệp Thường Hy nhịn cười, trước sự tấn công của mọi người cô đứng lên đi tới chỗ để hành lý của mình lấy một ít đồ, sau đó quay lại ngồi bên cạnh đưa cho ông ngoại túi hồng sâm. “Tặng ông, hồng sâm có tác dụng an thần rất tốt, đây là…cháu rể của ông mua biếu đấy.”

Diệp lão gia cầm hộp hồng sâm trong tay, nửa tin nửa ngờ. “Con nói thật sao? Thật sự đã có đối tượng? Đó là ai?”

“Thật mà, bên trong có bill, trong bill có thông tin thanh toán đó ông tự xem đi.” Cô nở nụ cười tràn đầy sự chiến thắng.

Lúc này mọi người đều tụ lại một chỗ cạnh Diệp lão gia, ông lấy trong túi ra một tờ giấy, trên đó in thông tin quẹt thẻ.

“Cái tên này sao lại quen quá vậy?” Diệp Tĩnh lên tiếng đầu tiên.

Diệp Thường Hy vẫn cười tủm tỉm không trả lời. Cô quả thật khâm phục bản lĩnh giả vờ của mình, hôm đó cố tình mua thật nhiều, mục đích là ăn may, nếu như mua nhiều thì tiền sẽ nhiều, Triệu Tư Nghị chắc hẳn sẽ không đem theo quá nhiều tiền mặt, mà cô vừa hay cũng giả vờ không đem theo đủ tiền nên mới mượn thẻ của anh để thanh toán, bởi vì cô biết rõ nếu thanh toán bằng tiền mặt thì sẽ không có bill.

Diệp lão gia nhíu mày, ánh mắt suy tư nhìn tên trên tấm bill rồi lại nhìn cô. “Thật sự?”

“Thật sự.” Diệp Thường Hy lặp lại lần nữa, nhưng lần này là sự khẳng định.

Lúc này Lâm Tu cũng thay vợ mình nhớ ra được thân phận của người này. “Triệu Tư Nghị chẳng phải là chủ tịch của tập đoàn Thịnh Nam sao? Con chỉ vừa kí hợp đồng với họ, sao, sao lại tiến triển thành như vậy rồi?”

Diệp Thường Hy chật lưỡi. “Dượng à, mấy chuyện tình cảm đâu thể xác định được chứ, có thể là duyên phận đã sắp đặt.”

“Bớt nói lời dư thừa đi.” Diệp lão gia để hộp hồng sâm lên bàn sau đó đứng lên nhìn Diệp Thường Hy. “Theo ông vào thư phòng.”

Thư phòng của Diệp gia là nơi làm việc của ông ngoại cô, có lẽ nơi này là nơi ông ở nhiều nhất trong ngày. Diệp thị kinh doanh ngành dịch vụ thương mại, sở hữu hàng loạt siêu thị mang thương hiệu L.OFFI nổi tiếng cả nước, đi tới đâu cũng sẽ thấy siêu thị của Diệp gia. Dạo gần đây vì tuổi đã cao lại không muốn ở không rảnh rỗi nên Diệp lão gia đã trực tiếp đem việc về nhà làm.

Diệp Thường Hy mở cửa đi vào. “Ông ngoại.”

“Triệu Tư Nghị đó là người như thế nào?” Diệp lão gia đối với chuyện này luôn giữ thái độ nghiêm túc.

Lúc này cô lại có chút hồi hộp. “Anh ấy rất tài giỏi, đẹp trai, khéo léo, rất đáng yêu.”

“Cậu ấy yêu con sao?” Diệp lão gia lại hỏi.

Lần này quả thật cô hơi khó trả lời, trước ánh nhìn sắc bén của ông thì cũng đành thỏa hiệp. “Được rồi con thua ông rồi, nói thật thì con và anh ấy chưa hẳn là người yêu, con vẫn đang theo đuổi người ta mà. Nhưng ông yên tâm, rất nhanh thôi sẽ bắt về được cho ông.”

“Con là con gái sao có thể cọc đi tìm trâu mà đi theo đuổi một người đàn ông chứ?” Nghe thấy cô nói Diệp lão gia liền tỏ ra không đồng ý.

“Ông ngoại à, giờ là thời đại nào rồi chứ?” Diệp Thường Hy chạy tới, nịnh nọt bóp bóp vai cho ông. “Với lại con có cách khiến anh ấy tự mình tìm tới, anh ấy sẽ không biết con theo đuổi anh ấy đâu.”

“Con lại ảo tưởng rồi, Thường Hy, vừa rồi ông hỏi con, câu đầu tiên đã nhìn ra con không biết gì về Triệu Tư Nghị hết. Trong đại hội kinh tế toàn cầu năm ngoái ông đã có dịp gặp cậu ta, từ cách nói chuyện, phong thái cho tới cách giải quyết vấn đề đều thể hiện cậu ta là người không đơn giản. Trước giờ không phải trên thương trường đều nói Triệu Tư Nghị tuy là nhân tài hiếm có nhưng tính tình lạnh nhạt có phần quái gỡ, người khó nắm bắt như vậy con mà chọn cậu ta thì sau này sẽ mệt mỏi lắm đấy.” Diệp lão gia nói.

“Ông ngoại à, ông bỏ qua mấy vấn đề ngoài lề đó đi, nói trọng điểm, một câu thôi, ông có muốn Triệu Tư Nghị trở thành cháu rể của ông không?” Diệp Thường Hy mỉm cười.

Xét về gia cảnh, ngoại hình, thực lực, thì ông vô cùng hài lòng về Triệu Tư Nghị. Nhưng để làm cháu rể thì…

“Thường Hy à, ông chỉ sợ con bị thiệt thòi thôi.” Diệp lão gia thở dài.

Cô nắm tay ông. “Ông yên tâm, có thể mọi lựa chọn lúc trước của con đều sai nhưng lần này con tin chắc mình đúng.”

Ông nhìn cô, rồi lại chật lưỡi. “Triệu Tư Nghị đúng là nhân tài hiếm có, nhưng con thích cậu ta cụ thể là ở điểm nào?”

Cô không né tránh ánh mắt của ông, bình tĩnh, trong mắt cô cũng đều là sự quyết đoán. Nhanh chóng trả lời bằng sáu chữ. “Anh ấy chân thành với con.”

Diệp lão gia dường như bị cái nhìn kiên định của cô thuyết phục, vỗ đầu cô. “Cháu gái của ông trưởng thành hơn rồi.”

Diệp Thường Hy mỉm cười ngồi xổm xuống đất nghiêng đầu nằm lên chân ông. Cô giống như lúc nhỏ, rất thích cảm giác được ông vỗ đầu, yên bình như vậy, giản dị như vậy.

Qua khoảng vài phút thì Diệp lão gia bất ngờ hỏi. “Con không muốn biết chuyện của mẹ con sao? Hôm nay là lần đầu tiên con gặp được mẹ nhưng lại trong hoàn cảnh này, khi nãy ông đã cố tình quan sát con rất nhiều lần. Thường Hy, con đã học được bản lĩnh che dấu suy nghĩ của mình rồi. Ông không nhìn ra được, rốt cuộc con có cảm giác gì, có suy nghĩ gì.”

Diệp Thường Hy chớp mắt, thấp giọng. “Con không có cảm giác, cũng không có suy nghĩ gì, không hỏi là vì không muốn khiến ông nhớ lại chuyện cũ không vui. Ông ngoại, sức khỏe của ông mới là quan trọng nhất.”

“Đứa trẻ ngoan.” Diệp lão gia trong lòng cảm động. “Diệp Vũ không phải người tốt, ông đã thất bại trong việc dạy dỗ con cái rồi.”

Diệp Thường Hy im lặng không biết nói gì hơn.

Diệp lão gia lại nói. “Ông biết từ nhỏ con bị trêu chọc là đứa không có cha mẹ, con cảm thấy rất thiệt thòi, tính tình cũng vì vậy mà gai góc hơn. Con khát khao hơi ấm của người mẹ, khoảnh khắc khi nãy lúc Diệp Vũ nắm lấy tay con ông đã nhìn thấy, tuy con lúc đó con không biết người đó là ai nhưng vẫn không hề giãy tay ra, trong mắt con là chần chừ cùng không nỡ. Nhưng Diệp Vũ, không xứng làm mẹ con, một chút cũng không. Lần này nó quay về đây là vì muốn đem đứa con của nó cùng với chồng sau quay lại Diệp gia…”

Ông hơi ngừng lời lại, thở dài một tiếng rồi tiếp tục. “Kể ra thì chuyện cũng quá dài dòng, năm đó Diệp Vũ phải lòng một tên phục vụ quán bar, vừa tầm thường, lại chơi bời không có sự nghiệp, ông vừa nhìn liền biết cậu ta không phải người tốt lành gì. Nhưng mẹ con không nghe lời, ông đành phải dùng biện pháp mạnh tuyên bố nếu mẹ con không cắt đứt với tên phục vụ kia thì ông sẽ từ mặt nó, gạch tên nó ra khỏi hộ khẩu. Nhưng không ngờ, Diệp Vũ vì yêu mất hết lý trí, thật sự cho rằng một túp lều tranh hai quả tim vàng có thể hạnh phúc tới bạc đầu, đúng là nực cười.”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK