Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em nói trước đây tình yêu với em là thứ xa xỉ vậy thì hiện tại? Chúng ta có thể thử lần nữa mà.” Biểu cảm trên gương mặt điển trai của Vũ Hào càng thêm khổ sở.

Diệp Thường Hy nhìn anh vài giây, cô nhớ lại những lời mà kiếp trước Vũ Hào đã lạnh lùng nói với cô. Sau đó hỏi anh, “Vũ Hào, anh thật sự yêu em sao? Hay anh thứ anh yêu là cái cảm giác có được một người phụ nữ mà bao nhiêu người thèm khát nhưng lại không ai có thể sở hữu cô ấy ngoài anh? Anh yêu em, hay yêu danh tiếng và sự hâm mộ của người khác dành cho em? Anh yêu em, hay chỉ muốn thỏa mãn hư vinh trong lòng mình. Anh thật sự yêu một Diệp Thường Hy, tính tình không tốt, không xem ai ra gì, cao ngạo khó chiều, bướng bỉnh không chút lý lẽ nào sao? Hay thứ anh yêu là một nữ minh tinh tuyến đầu, kiêu sa lộng lẫy trên màn ảnh, lấp lánh như công chúa trên sân khấu?”

Đối diện với hàng loạt câu hỏi của cô, Vũ Hào dường như cũng chột dạ mà im lặng.

Cho tới khi Diệp Thường Hy lên xe, chạy quay chiếc cổng lớn anh vẫn không thể phản ứng được gì hơn.

Vào nhà bật đèn lên, nhìn căn nhà rộng lớn trước mắt Diệp Thường Hy lại cảm thấy hơi cô đơn. Cô ném áo khoác lên sô pha một cách tùy tiện rồi đi nhanh tới quầy pha chế rót một ly rượu đỏ uống liền tiếp vài ngụm. Chất lỏng của rượu khiến dạ dày cô nóng lên, cảm giác cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cầm theo chai rượu lớn đi vào phòng tắm, Diệp Thường Hy cởi bỏ bộ váy xinh đẹp, để lộ một cơ thể mềm mại mảnh mai của mình, cô trần trụi đứng trước gương, vừa nhìn ảnh thân bằng đôi mắt nhạt nhẽo vừa uống rượu.

Cho tới khi ly rượu trong tay đã cạn, Diệp Thường Hy bước vào bồn tắm xả nước. Ngâm mình trong nước nóng được một lúc thì điện thoại để trên chiếc bàn bên cạnh reo lên. Cô để ly rượu trong tay qua một bên, sau đó cầm điện thoại lên nhìn qua người gọi tới rồi liền nhận máy. “Con nghe đây dì.”

Diệp Tĩnh hỏi cô bằng giọng điệu như đang thẩm vấn tội phạm. “Hy Hy, con đã nói lời chia tay với Vũ Hào sao? Nó vừa gọi cho Dì, nói rằng là do nó không tốt đã khiến con buồn chuyện gì đó nên con nói lời chia tay. Tại sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì không thể giải quyết được chứ hả? Hai đứa lúc trước chẳng phải rất tốt sao? Chẳng phải lần trước nói chuyện con còn có ý đính hôn cùng Vũ Hào sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra tan tành như vậy?”

Diệp Tĩnh hỏi một tràng dài, ánh mắt Diệp Thường Hy trước sau vẫn tĩnh lặng. “Là do trước kia con không hiểu chuyện, hiện tại hiểu rõ rồi lại không muốn tùy tiện bắt đầu một mối quan hệ nữa.”

“Thường Hy, Vũ Hào là người tốt, gia đình thằng bé cũng thuộc dạng có gia giáo, môn đăng hộ đối với Diệp gia chúng ta, ông bà ngoại con cũng rất hài lòng chuyện của hai đứa…” Diệp Tĩnh vẫn hết lời khuyên giải, dừng một lúc rồi nói tiếp. “Con đừng lại giống mẹ con, khiến ông bà thất vọng.”

Diệp Thường Hy để điện thoại lên bàn, bật loa ngoài, cô ngã đầu ra sau hưởng thụ sự ấm áp của dòng nước. “Chuyện tình cảm của con sao có thể dựa trên sự hài lòng của ông bà được?’’

“Hy Hy, có phải con gặp chuyện gì không? Sao cách nói chuyện lại khác thường như vậy? Hay là do áp lực quá nên mới nói chia tay, nếu như có chuyện gì thì về đây, Diệp gia ta đủ sức nuôi thêm mười người như con.” Diệp Tĩnh quan tâm hỏi han.

Diệp Thường Hy cảm thấy ấm lòng, hơi mỉm cười. “Dì, lúc trước con đã bỏ qua quá nhiều chuyện, bỏ qua cả người quan tâm con, hiện tại con chỉ muốn cố gắng hết sức để khiến cuộc đời này trở nên viên mãn hơn. Chuyện tình cảm phiền dì giúp con chuyển lời lại với ông bà, cháu rể của ông bà…”

Cô cong môi, ánh mắt đen láy xinh đẹp lộ ra chút hàm ý. “Tuyệt đối không khiến mọi người thất vọng.”

“Hả...con nói gì, cháu rể, không phải Vũ Hào, chẳng lẽ con đã có người con thích rồi sao? Là ai vậy? Gia đình như thế nào? Làm nghề gì?” Diệp Tĩnh bắt được chút manh mối quý báo đương nhiên sẽ không thể dễ dàng cho qua, bà chính là như vậy, mỗi lần Diệp Thường Hy tiết lộ tin tức gì là liền như trở thành phóng viên chuyên nghiệp không moi ra tin tức là sẽ không ngủ được.

Có điều lần này Diệp Thường Hy không nói gì sâu thêm, chỉ đầy mờ ám chốt hạ một câu. “Bí mật, chờ con bắt được rồi dì sẽ biết.”

“Này...này…”

Cô giơ tay ấn ngắt kết nối trên điện thoại. Phòng tắm chỉ còn lại sự yên tĩnh và tiếng nước chảy.

Diệp Thường Hy khoác trên người một cái áo choàng màu trắng quay về phòng ngủ, lúc nằm lên chiếc giường lớn chuẩn bị tắt đèn thì điện thoại lại reo lên. Cô nhíu mày, hiện tại đã hơn mười giờ, hầu như không ai không biết làm phiền Diệp Thường Hy sau mười giờ chính là tội đồ lớn. Cô cần phải ngủ vào giờ này để dưỡng nhan sắc.

Nhưng khi nhìn dãy số có phần quen thuộc, Diệp Thường Hy đang nằm cũng ngồi bật dậy nhận cuộc gọi.

“Triệu tiên sinh?”

“Xin lỗi vì đã gọi cho Diệp tiểu thư vào giờ này, không làm phiền cô nghỉ ngơi chứ?” Giọng nói Triệu Tư Nghị vẫn giữ sự nghiêm túc thường ngày.

“Không phiền, tôi cũng không ngủ được.” Diệp Thường Hy mỉm cười.

Triệu Tư Nghị ngập ngừng một lúc rồi hỏi. “Cô ổn chứ?”

Diệp Thường Hy cảm thấy hơi khó hiểu, cô thì có gì mà không ổn?

“Sao cơ?”

“Tôi tình cờ nhìn thấy một tấm ảnh vừa được đăng lên…”

“Ảnh sao?” Diệp Thường Hy nhíu mày, vừa nói vừa lấy laptop bật mạng lên, nhanh chóng gõ tên mình vào thanh tìm kiếm của google, rất nhanh liền nhìn thấy bài báo mới đăng cách đây hai mươi phút.

Tiêu đề là: Diệp đại minh tinh cùng với bạn trai Vũ Hào xảy ra tranh cãi.

Trong đó còn ghi Vũ Hào không thể khống chế được bản thân còn cưỡng ép ôm cô thậm chí còn dùng vũ lực. Mà bức ảnh được đăng cùng với bài viết lại là lúc cô bị Vũ Hào ôm, trong ảnh có thể cảm nhận được Diệp Thường Hy đang cự tuyệt muốn đẩy anh ta ra.

Chết tiệt, phóng viên hiện tại còn mai phục trước nhà cô. Đúng là không biết sống chết là gì mà.

“Diệp tiểu thư? Cô có làm sao không?” Giọng Triệu Tư Nghị lại vang lên.

Diệp Thường Hy giật mình, Triệu Tư Nghị không lẽ cho rằng cô vì cãi nhau với Vũ Hào nên không vui à?

“Tôi… thật ra không ổn lắm.” Diệp Thường Hy nhanh chóng chuyển sang ngữ khí thều thào, vừa rồi có uống chút rượu nên thần trí của cô quả thật hơi quái gở, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại muốn trêu chọc Triệu Tư Nghị một chút. “Triệu tiên sinh, có phải tôi là không không tốt không? Sao ai cũng không thật lòng với tôi cả thế?”

“Đừng nói vậy, cô rất tốt.” Nghe thấy âm thanh ủy khuất của cô, trái tim Triệu Tư Nghị như muốn tan ra.

Diệp Thường Hy không hổ là diễn viên xuất sắc của năm, cô khịt khịt mũi vài cái đã thành công rơi nước mắt, nức nở nói. “Tôi và anh ấy chia tay rồi, tôi phải làm sao đây?”

Nghe thấy tiếng khóc, Triệu Tư Nghị ở đầu dây bên này cũng cuống lên. “Cô đừng khóc.”

Diệp Thường Hy lại càng khóc dữ dội hơn, đồ ngốc ngày, cô chính là cố tình muốn anh biết cô đang độc thân đấy, còn không mau tấn công đi.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK