Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc xe dừng lại, Diệp Thường Hy đã ngủ được một giấc, cô vừa mở mắt đã phát hiện Triệu Tư Nghị đang chống khuỷu tay lên vô lăng, anh nghiêng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Ánh trăng hắt vào khiến gương mặt anh chứa đầy suy nghĩ mà Diệp Thường Hy không nhìn ra được. Cô hắng giọng hai tiếng, cảm mặt cũng nóng lên.

“Đường về nhà cô quá tối.” Anh không đợi cô lên tiếng đã nói. “Thường ngày vẫn thường tự chạy xe về sao?”

“Vâng.” Diệp Thường Hy ngồi thẳng người, xe đang đỗ trước cổng lớn nhà cô. Nhìn vào màn hình điện thoại lại thấy đã là chín giờ, có chút ngại ngùng. Tính toán thời gian từ thành phố chạy về nhà, cô đoán bản thân đã ngủ nửa tiếng, trong nửa tiếng đó… Triệu Tư Nghị vẫn nhìn cô như khi nãy sao?

Tim… lại đập như trống xuất trận.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, không còn sớm nữa, tôi vào nhà trước.” Cô mỉm cười, vừa quay lại mở cửa thì cảm giác cổ tay mình bị nắm lấy.

Lực nắm không mạnh nhưng giống như có một luồng điện khiến cô rối loạn.

Màn đêm quả thật mang theo ma lực.

Vào lúc cô lúng túng thì lại nghe thấy tiếng của Triệu Tư Nghị. “Còn chưa cởi dây an toàn.”

Cô cười hai tiếng chữa ngượng, tự trách bản thân đúng là ngốc nghếch. Quay lại gỡ dây an toàn rồi mửa cửa xe đi xuống.

“Hy Hy.” Lúc vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng đóng cửa xe phía sau cùng với tiếng của anh gọi.

Chân cô như bị đóng đinh tại chỗ, sau đó giả vờ bình tĩnh quay lại.

Triệu Tư Nghị cầm túi hồng sâm đi tới đưa cho cô. “Bỏ quên đồ.”

Cô nhận lấy, biểu tình có phần bối rối. “Cảm ơn.”

“Ngày mốt sẽ có ảnh chụp ngoại cảnh, cô về Diệp gia có thể tranh thủ quay lại không?” Anh bỏ hai tay vào túi quần, dịu dàng hỏi.

Ngữ khí của anh khiến Diệp Thường Hy cảm giác như anh đang hỏi cô sẽ về nhà mẹ đẻ bao lâu mới quay lại nhà chồng, hay…đây chỉ là ảo tưởng của riêng cô thôi?

Diệp Thường Hy hít sâu, bình ổn bản thân rồi đáp. “Được.”

“Nếu không còn việc gì tôi vào nhà.” Cô nói, sau đó quay lưng.

“Hy Hy.”

Cô đứng lại lần thứ hai, không chút bực bội khi bị giật ngược nhiều lần mà còn cảm thấy buồn cười. Triệu Tư Nghị đi lên đứng trước mặt cô, anh mang theo chút áy náy lấy điện thoại ra. “Khi nãy lúc cô ngủ cũng không biết vì sao tôi đã chụp một tấm hình, tôi biết trước giờ cô không thích bị chụp ảnh lén, nếu việc này làm cô khó chịu, tôi xin lỗi. Cô có thể xóa nó.”

Diệp Thường Hy chớp mắt, Triệu Tư Nghị đưa điện thoại cho cô, chần chừ một lúc cô cũng nhận lấy lướt ngón tay trên màn hình điện thoại của anh. Khoảng hơn một phút thì trả lại điện thoại cho anh.

Triệu Tư Nghị cầm lấy chưa kịp nhìn thì cô đã mỉm cười nói. “Tạm biệt ông chủ của tôi.”

Lúc Triệu Tư Nghị quay trở lại xe của mình, nhìn lại điện thoại thì phát hiện hình mà anh chụp lén cô lúc ngủ đã được cài làm hình nền điện thoại. Trong ảnh là gương mặt như hoa như ngọc đang yên giấc. Vài sợi tóc rơi xuống gò má trắng nõn vô cùng động lòng người, vào giây phút nhìn thấy cảnh tượng này ma xui quỷ khiến anh lại chụp lại.

Lúc này điện thoại nhận được tin nhắn của Diệp Thường Hy, cô nhắn: So với desktop thì màn hình điện thoại sẽ thường xuyên nhìn thấy hơn, ngày mốt gặp.

Triệu Tư Nghị hạ điện thoại xuống, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía cổng nhà của Diệp Thường Hy.

Mà lúc này cô đứng bên trong cũng cầm điện thoại cười ngây ngốc. Chưa được bao lâu thì Trần Bác gọi tới, giọng anh chàng trong điện thoại có phần yếu ớt. “Hy Hy, ngày mai em về Diệp gia phải không? Nếu như không có chuyện gì cần anh thì anh nghỉ ngày mai nhé, anh đưa con mèo nhà anh đi thú y.”

“Được.” Diệp Thường Hy đang vui vẻ nên rất nhanh đã đồng ý, lúc định cúp máy thì chợt nhớ ra một chuyện. “Trần Bác, anh bắt đầu gọi em như thế từ khi nào?”

Trần Bác không hiểu ý của cô. “Gì cơ?”

“Anh bắt đầu gọi em là Hy Hy từ lúc nào?” Diệp Thường Hy lặp lại rõ ràng hơn, cô hơi nhíu mày. “Từ nay anh gọi là Thường Hy đi, không được gọi vậy nữa.”

“Tại sao vậy? Lúc trước em cũng đâu có phản ứng gì?” Trần Bác khó hiểu.

“Tóm lại không được gọi nữa, em không thích nghe.” Cô trở lại tính khí nóng nảy của mình, nói rồi liền ngắt máy.

Bỏ lại Trần Bác đầu dây bên kia ngồi thù lù một đống nhìn điện thoại đầy quái dị.

Đối với một ngôi sao nổi tiếng như Diệp Thường Hy mà nói việc có một ngày nghỉ khó còn hơn lên trời, mà nói thẳng ra thì bất kì ai ở được vị trí hiện tại như cô thì cũng không chịu nghỉ ngơi làm gì. Dẫu sao thì ai cũng biết danh tiếng là thứ có thời hạn, thời tới nếu không nhân cơ hội kiếm tiền, lỡ như qua mất cơ hội đứng ở đỉnh cao này thì sẽ hối hận vô cùng. Làm minh tinh bề ngoài thì hào nhoáng nhưng thật ra tràn đầy rủi ro, sự quyết định vinh nhục có khi chỉ trong vài tiếng, từ thiên đàng danh vọng sẽ bị đọa xuống địa ngục không lối thoát, ngày hôm nay khán giả yêu thương thì biết đầu ngày mai lại có scandal khiến bản thân danh bại thân liệt.

Vậy nên kiếp trước Diệp Thường Hy luôn xem trọng công việc, một ngày cô chỉ dành ra ba tiếng để ngủ, cô không hoàn toàn muốn kiếm tiền, cô muốn cảm giác được hâm mộ và có được cảm giác đứng ở đỉnh cao của danh tiếng. Vì thế cũng không có quá nhiều thời gian dành cho gia đình, đây cũng là một phần tiếc nuối vào giây phút sinh tử của cô.

Máy bay chỉ bay khoảng nửa tiếng là tới thành phố Phong An, nơi này không sầm uất như thủ đô Bách Nhật nhưng lại mang theo hương vị biển man mát dễ chịu. Đây là vùng đất giáp biển cũng là ranh giới giữa hai quốc gia nên được canh giữ rất nghiêm ngặt chính vì vậy cũng được mệnh danh là thành phố an toàn nhất thế giới. Cho dù xe có quên không khóa cổ thì cũng không cần lo sẽ mất, bởi vì trong thành phố có hơn mười trạm cảnh sát túc trực 24/24.

Tài xế riêng của Diệp gia là chú Phú, năm nay đã gần năm mươi tuổi, lúc còn nhỏ Diệp Thường Hy thích nhất là đi ra ngoài dạo chơi mà chú Phú cũng rất chiều cô, lần nào cũng lái xe đưa cô đi đây đi đó cho đỡ nhàm chán.

“Chú!”

“Tiểu thư, chào mừng cô quay về, lão gia nhìn thấy cô chắc hẳn sẽ vui mừng lắm.” Chú Phú đi lên vui vẻ nhìn cô.

Diệp Thường Hy cong môi. “Mình đi thôi.”

“Được, để chú cầm hành lý cho.” Chú phú giơ tay kéo chiếc vali của Diệp Thường Hy bỏ vào cốp xe.

Trên đường đi, Diệp Thường Hy mang trong lòng cảm giác xúc động, cũng đã lâu rồi cô không quay lại nơi này. “Phong An thay đổi nhiều quá.”

Chú Phú đang lái xe, nhìn vào kính cười nói. “Đúng vậy, cái gì cũng đã đổi khác rồi, Diệp tiểu thư đã lâu không về chắc hẳn là không nhớ được đường xá ở đây nữa rồi.”

“Ông bà ngoại vẫn khỏe chứ ạ?” Diệp Thường Hy hỏi.

“Vẫn khỏe, có điều gần đây lão gia cứ than đau chân, cô Diệp Tĩnh cũng đã cho mời bác sĩ tới châm cứu rồi.”

Cô gật đầu sau đó hạ cửa kính xuống. “Chú Phú, lâu quá không gặp chú lại quên mất cách gọi rồi, sao cháu lại thành Diệp tiểu thư rồi? Chú gọi dì cháu là Diệp Tĩnh nhưng lại gọi cháu là Diệp tiểu thư, nghe không được hợp lý lắm.”

Nghe cô nói vậy sắc mặt chú Phú cũng có chút gượng gạo mà mỉm cười. Thật ra thời gian Diệp Thường Hy trở thành minh tinh, ông cũng nghe thấy mấy lời đồn phong phanh rằng cô thay đổi rất nhiều, trở nên ngạo mạn không xem ai ra gì, ông cũng hiểu được khi đã có thể thành công quá sớm thì bất kì ai cũng có cho mình sự cao ngạo. Khi nãy nhìn thấy Diệp Thường Hy ở sân bay ông liền nhận ra khí chất của cô thay đổi rất nhiều, cô trở nên sang trọng mang lại cho người khác cảm giác giống như cô là ngôi sao trên cao không thể xâm phạm.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK