Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi có tác dụng sao?” Giọng nói Diệp Thường Hy không nóng không lạnh vang lên.

Nhân viên trang điểm và cả Mộng Thường đều run lên, mang tâm lý chuẩn bị đón chờ một trận phong ba bão táp.

Nhân viên trang điểm lí nhí đáp. “Em...em xin lỗi, chị Thường Hy, em…”

“Hôm nay đổi dáng mày đi.” Diệp Thường Hy lại nói. “Nhanh lên.”

Mộng Thường và cả nhân viên trang điểm đều ngỡ ngàng, gì cơ?

Bình thường Diệp Thường Hy để dáng mày ngang là nhiều, lần này vì một đường bị lệch kia mà chỉ có thể biến tấu thành kiểu mày cong.

Nhân viên trang điểm mừng rỡ, nhanh chóng cầm bút, lần này dồn hết sự nhập tâm vào việc kẻ mày cho Diệp Thường Hy.

Mộng Thường đứng bên cạnh nhìn cô với con mắt khó hiểu, quái lại, Diệp Thường Hy sao lại hết lần này đến lần khác trở nên kỳ quái vậy chứ? Tính cách không chấp việc nhỏ này cực kì không giống cô chút nào, hay là… mắc bệnh rồi?

Cái tốt bất thường đến từ một người xấu tính có tiếng như vị minh tinh này khiến cho chị cảm thấy bất an. Giống như cảm giác của một tên phạm nhân trước khi bị đem đi xử bắn sẽ được nhận một chút khoan hồng sau cùng. Vừa nghĩ tới đây… thật không thể ngăn được một cơn lạnh từ sống lưng truyền tới.

...

Buổi gặp mắt với chủ biên tạp chí Olina diễn ra khá thuận lợi. Trình độ thẩm mỹ của bà ấy cực kì cao, nghệ sĩ trong nước dù có thành ý muốn hợp tác nhưng không ai có thể khiến bà ấy vừa mắt. Lúc nhìn thấy Diệp Thường Hy, bà ấy liền hài lòng bởi vẻ ngoài thanh lịch rất có cá tính riêng của cô. Nói chuyện không quá mười câu liền bàn về việc hợp tác, thế là Diệp Thường Hy đã thành công đem về một bản hợp đồng thuận lợi cho công ty lúc khó khăn.

Mộng Thường thập phần vui vẻ chạy ra một góc gọi điện báo cho giám đốc biết, bọn họ đều không thể ngờ rằng chuyện này sẽ diễn ra thuận lợi như vậy.

Lúc chị quay trở lại xe thì Diệp Thường Hy đang ngồi bấm điện thoại ở hàng ghế sau. Chị ngồi cạnh bên cô rồi nói với tài xế khởi động xe, trong lúc vô tình liền liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại trong tay Diệp Thường Hy.

Trên đó là tin tức về Triệu Tư Nghị, cùng tập đoàn Thịnh Nam. Vừa nhìn thấy chữ tập toàn Thịnh Nam, Mộng Thường như nhớ ra điều gì đó, chị lấy từ trong túi xách ra một bản ghi chép rồi cẩn thận dò lại.

“Đúng rồi Thường Hy, hôm qua người đại diện của tập đoàn đá quý Thịnh Nam đã gửi mail cho chị. Họ muốn mời em làm người đại diện cho bộ sưu tập mới của họ, nghe nói bộ sưu tập sẽ ra mắt vào cuối tháng sau.” Mộng Thường báo cáo, sau đó lại cẩn thận quan sát sắc mặt của Diệp Thường Hy. “Thịnh Nam là tập đoàn lớn, so với tạp chí Olina cũng không kém phần quan trọng hơn đâu. Nếu có thể hợp tác với bên đó, lại vừa lên trang bìa của Olina, thì danh tiếng và hình ảnh của em sẽ lên như diều gặp gió…”

“Họ hẹn khi nào?” Diệp Thường Hy không rảnh để nghe Mộng Thường giản giải về độ quan trọng của hợp đồng này. Từ lúc cô nhìn thấy hình ảnh của Triệu Tư Nghị trên bản tin kinh doanh, trái tim như bị ai khẽ gãy nhẹ khiến cơn đau nào đó từ tận sâu bên trong lan truyền. Cô nhớ tới bộ dáng suy sụp và đau lòng của anh, nhớ tới từng câu chữ thổ lộ tình cảm của anh bên linh cửu cô. Từng chút từng chút một như có điều gì đó thôi thúc cô muốn gặp anh, nhìn thấy anh, mỉm cười với anh.

Mộng Thường ngơ ra một lúc mới phản ứng kịp tư duy của Diệp Thường Hy. “Bên đó rất có thành ý, họ không đặt lịch hẹn mà nói rằng khi nào tâm tình em tốt đều có thể trực tiếp đến văn phòng đại diện tìm họ thảo luận chuyện hợp tác.”

Vì Diệp Thường Hy cũng tính là ngôi sao lớn, tính tình thì nổi tiếng không dễ hầu hạ, bởi vẻ ngoài xinh đẹp mà cao ngạo khó gần nên đa số nhãn hàng muốn mới cô làm đại diện đều không ôm hy vọng quá cao rằng cô sẽ đồng ý. Cũng vì điều này mà họ đều giao cho bên phía Diệp Thường Hy ra lịch hẹn sau khi cô đã duyệt yêu cầu hợp tác của hai bên.

Cô tắt màn hình điện thoại, hai mắt ẩn chứa sự mong chờ. “Ngay bây giờ.”

“Hả?” Mộng Thường không hiểu.

Diệp Thường Hy mỉm cười, quay lại nhìn chị. “Chúng ta đến Thịnh Nam đi.”

Tập đoàn Thịnh Nam tọa lạc tại vị trí đắc địa trên đại lộ An Phú, nơi tập trung rất nhiều nhân vật tiếng tăm, con phố này cũng có vô số những chung cư dành cho người giàu có. Đại lộ An Phú từ lâu đã được mệnh danh đây là một con đường dành cho người có tiếng và nhiều tiền. Tòa nhà Thịnh Nam cao 15 tầng, bên ngoài được xây dựng với lối kiến trúc hiện đại, đa số đều là kính một chiều vô cùng sang trọng.

Lúc Diệp Thường Hy tới nơi, nhân viên của tập đoàn Thịnh Nam đã đứng trước cổng lớn đón cô. Nhìn thấy Diệp Thường Hy, một vài người đàn ông mặc vest tiến tới, một trong bọn họ lên tiếng tự giới thiệu. “Chào cô Diệp, tôi là Hiểu An, giám đốc bộ phận sáng tạo của tập đoàn Thịnh Nam. Rất vui vì sự xuất hiện hôm nay của cô.”

Diệp Thường Hy mỉm cười gật đầu, lại quan sát xung quanh, hiện tại cô đang đứng trên lề đường, đã có một số người tầm nhìn quan sát nhạy bén nhận ra cô.

Diệp Thường Hy và Mộng Thường đi theo sau Hiểu An, dọc đường đều thu hút sự chú ý của nhân viên xung quanh.

“Đó có phải là Diệp Thường Hy không?”

“Cô ấy, đúng là Hy Hy rồi, ở bên ngoài xinh thật đấy, còn xinh hơn trong hình.”

“Nữ thần vừa nhìn tôi kìa, ôi tim của tôi…”

“Nghe nói Hy Hy sẽ hợp tác với công ty chúng ta, làm người đại diện cho bộ sưu tập Sắc Thu sắp tới.”

“Vậy là sắp tới cô ấy sẽ tới đây thường xuyên đúng không?”

“Thật vậy sao… chúng ta sắp được làm việc chung với nữ thần rồi sao?”

“Các người có ai thấy giám đốc Hiểu nhìn Hy Hy với đôi mắt hình trái tim không? Hai người họ đứng cạnh nhau rất đẹp đôi nha, tôi sẽ gia nhập hội fan couple của họ.”

“Hai người họ một người ôn hòa ấm áp như ánh mặt trời, một người khí chất thanh cao, băng thanh ngọc khiết, đúng là một đôi trời sinh nha.”

Sau khi Diệp Thường Hy và Hiểu An vào thang máy, nhân viên xung quanh liền tụ họp lại, không ngại bàn tán như một cái chợ. Cũng không trách được họ, gặp được nữ thần ngoài đời liền trở nên phấn khích tột độ. Bàn tán sôi nổi lại không chú ý phía sau có một bóng dáng uy nghiêm.

Triệu Tư Nghị dường như vừa mới tới, nghe thấy lời bọn họ bàn tán trong lòng liền lạnh đi một mảng. Anh hắng giọng một cái, cố tình thu hút sự chú ý của nhân viên.

Đám nhân viên quay lại, đồng loạt giật mình lùi ra sau. “Triệu tổng…”

Triệu Tư Nghị “...”

Nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Triệu Tư Nghị, nhân viên liền sợ hãi. “Chúng tôi lập tức đi làm việc.”

Thế là bọn họ nhanh chóng tản ra như ong vỡ tổ, mỗi người một việc cố ý khiến tay chân mình bận bịu hơn một chút.

Triệu Tư Nghị cũng không có tâm trạng đôi co nhiều lời, trực tiếp đi vào thang máy riêng dành cho chủ tịch. Lúc giơ tay chọn số tầng, vốn dĩ đang định ấn tầng 15 nhưng chợt suy nghĩ lại một lúc, bàn tay liền di chuyển xuống số 8.

Tầng 8, phòng làm việc của giám đốc sáng tạo Hiểu An.

Khi cửa thang máy lần nữa đóng lại, những nhân viên khi nãy vừa tản ra liền không hẹn mà tụ lại một chỗ lần nữa.

“Anh nói xem, giữa Triệu tổng và giám đốc Hiểu ai hợp với Hy Hy của chúng ta hơn?”

“Còn phải nói sao? Chắc chắn là giám đốc Hiểu rồi. Triệu tổng tuy rất hoàn hảo nhưng tính khí không tốt đó giờ, lúc nào cũng lạnh mặt dọa người khác, nếu Hy Hy bên cạnh anh ấy chẳng phải sẽ bị dọa cả ngày sao?”

“Đúng đó, đến chúng ta còn sợ nói gì tới Hy Hy nhỏ bé mỏng manh, vẫn là giám đốc Hiểu tốt hơn. Người gì đâu mà vừa ấm áp lại vừa dễ gần, đẹp trai cũng đâu thua gì Triệu mặt băng chứ?”

---- Ngoại truyện nhỏ ----

Hy Hy nhỏ bé mong manh: Khỏi bàn cãi nữa, người hoàn hảo như bổn cung, không thể thuộc về bất kì ai.

Triệu mặt băng: Tôi trả tiền lương cho các cô cậu để vào đây nói xấu tôi?

Hiểu ấm áp: Đa tạ, đa tạ, sự đánh giá cao của mọi người.

Triệu mặt băng: Cậu im đi.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK