Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chú Phú cũng biết Diệp Thường Hy đã thay đổi rất nhiều nên mới dùng kính ngữ để tránh làm cô không vui, hiện tại nghe Diệp Thường Hy nói vậy liền có chút chột dạ. “Thường Hy.”

Diệp Thường Hy cười, cũng không nói gì, bản thân cô cũng biết bên ngoài có bao nhiêu tin đồn về mình, tin đồn đó cũng không hẳn là không có thật, nhưng đối với cô đó là Diệp Thường Hy ở kiếp trước.

Cổng lớn biệt thự Diệp gia đã được cho tu sửa sơn lại màu trắng từ hai tháng trước vì vậy lúc xe chạy qua Diệp Thường Hy vẫn còn ngửi thấy mùi sơn nhẹ. Cô xuống xe, nhanh chóng chạy vào trong nhà. Vốn dĩ định chạy vào làm một bất ngờ cho người bên trong nhưng vừa đi tới cửa thì nhìn thấy hai vệ sĩ đang xua đuổi một người phụ nữ ra khỏi nhà. Mà người phụ nữ này nhìn qua chắc tầm bốn mươi tuổi, dáng vẻ nhỏ nhắn, làn da trắng lại có phần xanh xao, hai mắt đẫm lệ lúc nhìn thấy Diệp Thường Hy liền lộ ra sự kinh ngạc không thể dời đi.

Cô nhíu mày, chân không tự chủ lại lui về sau vài bước.

Hai vệ sĩ nhìn thấy cô liền cúi đầu. “Diệp tiểu thư.”

Người phụ nữ kia nghe được ba chữ này, đôi mắt lại càng sáng hơn, sau đó dường như rất vui mừng tiến lên nắm lấy tay cô. “Con là Thường Hy có phải không? Thường Hy, có phải không?”

Diệp Thường Hy lúc này cũng không biết làm gì hơn, cô có cảm giác kì lạ khó tả khi nhìn thấy người phụ nữ này. Một chút ấm áp không biết từ đầu tới khiến cô không nở đẩy bà ra.

“Thường Hy qua đây.” Diệp lão gia đi từ bên trong ra, ông mặc bộ đồ gấm sang trọng màu vàng, tay chống một chiếc gậy gỗ được thiết kế tinh xảo, mái tóc đã bạc đi vài phần nhưng vẫn trẻ trung so với độ tuổi bảy mươi. Đi bên cạnh ông là bà ngoại cô, mọi người thường gọi bà là Diệp phu nhân, còn có dì Diệp Tĩnh cùng dượng cô là Lâm Tu.

Nghe thấy ông ngoại gọi cuối cùng Diệp Thường Hy cũng trấn tĩnh lại, gạt tay của người phụ nữ kia ra rồi đi tới bên cạnh ông. “Ông ngoại.”

“Ừ.” Diệp lão gia nghiêm mặt gật đầu, rồi lại nhìn về phía người phụ nữ. “Cô đi đi, vĩnh viễn cũng đừng tới đây nữa.”

“Cha, cha có thể trách con, từ mặt con, nhưng xin cha hãy cho con nhận lại Thường Hy…” Người phụ nữ vừa khóc vừa nói.

Nghe tới đây Diệp Thường Hy đã hiểu được lai lịch của người kia, trái tim cô chợt thắt lại, càng lúc càng lạnh hơn.

“Diệp Vũ, cô đừng có nhận bừa bãi, Thường Hy từ lúc bị cô bỏ rơi đã không còn là con của cô nữa rồi, hiện tại cả Diệp gia này đều biết nó là con của A Tĩnh.” Diệp lão gia càng nói càng giận, ho khụ khụ vài tiếng rồi chỉ tay. “Cô, chính cô đã tự bỏ đi quyền làm mẹ của mình, giờ phút này sao có mặt mũi tới đây nhận thân thích chứ?”

“Nếu năm đó không phải Diệp gia ép con con cũng không rơi vào con đường này, cha, cha không cảm thấy bản thân cũng có trách nhiệm sao?” Diệp Vũ càng nói càng quá đáng.

Diệp Tĩnh lên tiếng. “Chị Vũ, chị đừng nói năng hàm hồ.”

“Tôi nói không đúng sao? Nếu không phải năm đó cha kiên quyết phản đối tôi, tôi cũng không lưu lạc tới mức đường cùng phải bỏ rơi con của mình.”

“Diệp Vũ, cô đúng là hết thuốc chữa rồi.” Lâm Tu nói.

Diệp phu nhân vô cùng đau lòng khi nhìn thấy cảnh này. “Tiểu Vũ, con đừng làm cha con thêm tức giận, mau đi đi.”

“Mày…mày, năm đó nếu như tao phản đối mà mày nghe đi đã không có ngày hôm nay, mày nhìn xem những gì tao nói có đúng không? Năm đó mày vì tình yêu mà mù quáng, vớ phải một thằng ất ơ để khiến mày khổ cả đời, đó là lựa chọn của mày.” Diệp lão gia càng thêm tức giận, hơi thở cũng gấp hơn.

Diệp Thường Hy đứng bên cạnh đỡ lấy ông. “Ông ngoại, đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe.”

“Diệp Vũ, cô đừng mong nhận lại Thường Hy, mau cút đi.” Diệp lão gia nói rồi dắt tay Diệp Thường Hy kéo vào.

Diệp Vũ bên ngoài bị vệ sĩ kéo đi, tiếng gọi của bà ngày càng xa dần. Diệp Thường Hy không nhịn được quay đầu lại nhìn thì bị Diệp lão gia quát. “Không được nhìn.”

Sau khi xảy ra chuyện tâm trạng của ai cũng không vui vẻ, đáng lý ra hiện tại mọi người sẽ cười nói vì Diệp Thường Hy quay về nhà nhưng hiện tại trong đại sảnh Diệp gia chỉ có bầu không khí nặng nề.

Đặc biệt là Diệp Thường Hy, cô là nhân vật chính của cuộc hội thoại ngày hôm nay, vào lúc này mọi người rất muốn quan sát phản ứng trên gương mặt của cô nhưng từ đầu buổi tới tận giờ cũng đã gần hai mươi phút, cô chỉ ngồi im lặng không hề gặng hỏi bất kì việc gì.

Người vừa tới là mẹ của cô, Diệp Vũ, chẳng lẽ cô một chút cũng không xao động sao?

Về để giảm nhẹ sự căng thẳng trong bầu không khí nên Diệp phu nhân đích thân xuống bếp pha trà đem lên, cười nói mở lời. “Xem mọi người kìa, lâu lắm Thường Hy mới quay về, sao chẳng ai nói với ai tiếng nào thế? Lão già, chẳng phải thường ngày ông cứ luôn miệng nói nhớ con bé sao, hiện tại sao lại tỏ ra lạnh nhạt như vậy?”

Diệp lão gia hắng giọng, cầm lấy tách trà uống một ngụm.

Diệp phu nhân lườm ông sau đó lại người xuống bên cạnh Diệp Thường Hy. “Thường Hy, thời gian này chắc hẳn con rất bận có phải không? Bà nghe A Tĩnh nói con kí hợp đồng đại diện với tập đoàn đá quý Thịnh Nam, con rất giỏi, bà vô cùng tự hào.”

Diệp Thường Hy mỉm cười. “Bà ngoại cứ nâng con lên, con sẽ tự cao đấy.”

“Cháu ngoại của bà vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi thì cứ tự cao đi mới xứng với những gì con có.” Diệp phu nhân ôn hòa nhìn cô, trên mặt là sự tự hào. “Có điều Thường Hy, nếu như bôn ba bên ngoài mệt quá thì cứ về đây, nhà họ Diệp chúng ta cũng có chỗ đứng trên thương trường, không đến mức con cháu phải lăn lộn bên ngoài.”

“Dạ, con biết rồi.” Cô đáp.

“Ai lại dạy dỗ con cháu ỷ lại vào gia đình như bà chứ?” Diệp lão gia nhíu mày giả vờ nghiêm nghị. “Con cháu Diệp gia thì phải có bản lĩnh tự mình lăn lộn trong xã hội, tự tạo ra quan hệ, tự khẳng định giá trị của bản thân mình.”

Thấy ông chịu nói chuyện, trong lòng Diệp Thường Hy cũng nhẹ nhõm hơn. “Ông ngoại, ông nói vậy là không muốn con quay về sao?”

Diệp lão gia hừ một tiếng rồi hỏi. “Lần này về bao lâu?”

“Tối nay con sẽ bay về thủ đô.” Diệp Thường Hy đáp.

Diệp Tĩnh nghe thế thì hỏi. “Không phải chứ, lâu lắm rồi mới quay về nhà mà không thể ở qua đêm sao?”

“Thường Hy, liệu có thể sắp xếp không? Bay ban đêm sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ đấy.” Lâm Tu cũng nói thêm vào.

Cô lắc đầu. “Lần sau có dịp con sẽ quay về lâu hơn, ngày mai có buổi chụp với bên phía ekip của Thịnh Nam nên bắt buộc con phải về trong tối nay để quản lý chuẩn bị.”

Dì và dượng đều không biết nên nói thêm điều gì, tràn đầy tiếc nuối.

Diệp lão gia lại trách móc. “Ban đầu ông đã không muốn cho con vào showbiz rồi, cái vòng giải trí luẩn quẩn đó không tốt chút nào, con thì lại muốn làm theo ý mình, không chịu nghe lời, giống như…”

Lời còn chưa kịp nói ra thì ông đã kịp thời dừng lại, sau đó lại thở dài.

Ba chữ sau cùng là ‘mẹ con vậy’ Diệp Thường Hy biết rõ điều đó nhưng vẫn làm như không biết. “Ông à, giới giải trí không phải hoàn toàn không tốt mà, hiện tại con còn là nhân vật hô mưa gọi gió showbiz, biết bao nhiêu người phải nhìn sắc mặt con mà hành sự, oai phong lắm luôn. Dù gì con cũng là cháu gái của Diệp đại lão gia mà, phải có khí chất trên muôn người đó chứ.”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK