Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9 

20 

"Cô gái, gặp lại em rồi" 

Uyển Hy hơi sững người nhưng đổi lại Tống Khang rất hào hứng, bởi vì đối tác lần này của anh là một người vô cùng đặc biệt. 

Vì sao, sao lại là anh? Cô không có nhìn lầm sao? Đúng là Tống Khang còn có cả Tổng Trác Nhiên nữa. 

"Sao lại..." Nếu nói đây là trùng hợp thì không đúng còn tình cờ thì càng khó chấp nhận, lẽ nào có sự sắp xếp sẵn? 

Nụ cười trên môi của Tống Khang vẫn giống như năm nào, cô không thể nào nhầm lẫn được. Cho dù giữa đám đông, Uyển Hy cũng sẽ phát hiện ra dù là bóng lưng của anh. 

Cô nhìn chằm chằm vào người Tống Khang. Uyển Hy không tin vào mắt mình, sao có thể là trùng hợp được? Chắc hẳn là có gì đó mờ ám. 

Tim cô đập liên hồi, đến thở cô cũng dần dần cảm thấy khó khăn. "Sao vậy Uyển Hy? Hai người có quen biết nhau sao?" Thầy Piter chú ý từng nét mặt biểu cảm của cô và anh. Thầy lên tiếng phá tan những suy nghĩ của cô và phá tan cả không gian yên lặng. Giọng của thầy có hơi lờ lợ vì phát âm còn chưa chuẩn. Uyển Hy giật mình, hàng vạn câu hỏi trong đầu ngay lập tức bị giọng nói của thầy Piter làm cho tan biến kéo cô về với thực tại. Cô liếc ánh mắt qua người thầy, cười trừ một tiếng. “Tất nhiên là không ạ, chúng ta vào thôi thầy” Cô cố nặn ra nụ cười, gương mặt rõ ràng méo mó gượng gạo. Tổng Khang ánh mắt chuyển từ hào hứng qua thất vọng, không ngờ Uyển Hy lại có thể cự tuyệt mối quan hệ của bọn họ một cách lạnh lùng như vậy. 

Cô theo thầy Piter bước vào trong, Tống Khang nhanh nhẹn đẩy chiếc ghế bên cạnh ba mình ra cho thầy Piter ngồi xuống rồi lại kéo chiếc ghế cạnh anh nhường cô ghế ngồi cạnh mình. Cô tuy là không muốn nhưng nó là chiếc ghế cuối cùng rồi nên cố gượng cười và 

ngồi vào chỗ. Bốn người, quây quần một bàn. "Tôi tin lần hợp tác này nhất định sẽ mang lại nhiều lợi nhuận, ngài Piter" Tống Trác Nhiên nói chắc nịch với Piter, ông điềm nhiên là vô cùng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Uyển Hy, điều này ông chưa bao giờ có thể ngờ tới. 

Bao nhiêu năm không gặp, không ngờ cô gái nhỏ giúp việc ngày nào bây giờ lại trở thành đối tác của mình. Đúng là, cuộc sống nhiều khi thật khiến người ta phải thốt lên một cách bất ngờ. 

Cuộc gặp này do Tổng Khang sắp xếp, hợp đồng cũng do Tổng Khang chuẩn bị, Tống Trác Nhiên vốn không hề biết đối tác lần này lại là Uyển Hy cô. 

Ông ngạc nhiên không kém Uyển Hy. "Chủ tịch Tổng, ngài quá lời rồi”. "Những lời tôi nói, có lẽ nó không quá đối lập với thực tế, tôi tin tưởng vào khả năng đào tạo nhân tài của ngài” “Haha, tôi nào dám nhận một lời khen ngợi này” “Nào, cùng cạn ly nhé!” Tổng Trác Nhiên nâng ly rượu đỏ óng ánh lên, nụ cười trên môi đọng lại từ rất 

lâu. 

Từ lúc bước vào trong phòng, bầu không khí của Uyển Hy dường như bị thu hẹp lại. Cô cùng Tống Khang không ai lên tiếng, nhường lại cho thầy Piter cùng ông 

Tổng. 

"Cạn ly" Mọi người cùng nhau nâng ly, ly chạm ly, thanh âm thanh thuý vang lên vô cùng êm tai. 

Uyển Hy tửu lượng không tốt, cô cùng lắm chỉ nhấp môi một vài ngụm. Với lại nồng độ rượu như vậy đối với cô khá mạnh, uống nhiều gây ra khó chịu trong người. 

Mà Tổng Khang, chăm chú quan sát cô từng ánh mắt, điều này làm cho Uyển Hy cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngồi nói chuyện hợp tác một lúc, cô cảm thấy 

có chút khó chịu trong người cho nên xin phép vào nhà vệ sinh "Tôi đi vệ sinh một lúc”. Thầy Piter gật đầu, ánh mắt ám chỉ Uyển Hy thể hiện bản thân cho tốt một chút. Lần này thấy cô rất trầm, quả nhiên là vì gặp lại Tống Khang cho nên mới dè dặt từ lời nói cho đến cử chỉ như vậy. 

Đợi cô đi, Tống Khang cũng viện một lí do theo Uyển Hy vào phòng vệ sinh. Nói phòng vệ sinh cũng không hẳn, bởi vì chỉ là một bồn rửa tay cùng gương mà thôi. 

Vừa bước vào nhà vệ sinh, Uyển Hy móc cổ họng nôn thốc tháo. Lúc nãy, là Tổng Khang cố ý bồi rượu cô, Uyển Hy đã không có ý định uống thêm nhưng là nể mặt Thầy Piter cùng Ông Tống cho nên cùng mọi người cạn ly. Kết quả cô đã uống qua một lượnh rượu khiến cơ thể không thể làm chủ. Cảm giác như bị thứ gì đó cho vào cổ họng khiến cô cảm thấy ngứa ngáy không 

thôi. 

Cô rửa mặt cho tỉnh táo một chút, sau đó dùng khăn ướt lau nước dính lại trên mặt. Uyển Hy đưa con trong túi ra, đánh nhẹ lên môi mình. Chợt, giọng người đàn ông trầm ấm vang lên bên tai. “Còn tưởng tửu lượng của em rất tốt, biết thế tôi đã không bồi em” Tống Khang đứng một bên vuốt lưng cho cô. Uyển Hy thoáng giật mình lùi ra sau vài bước. Anh ta từ lúc nào xuất hiện ở đây, không lẽ muốn đeo bám cô? Uyển Hy cau mày “Không cần anh quản”. Tống Khang đột nhiên nhấc bước chân tiến tới, anh áp sát người cô vào tường, hai tay chống lên tường, phía trên đầu cô một chút. Uyển Hy xoáy sâu mắt mình vào mắt anh “Anh...anh muốn làm gì?" Cô ú ớ nói, chất giọng và ánh mắt pha lẫn tia sợ hãi. Cô muốn đẩy nam nhân ra, bàn tay lập tức bị cưỡng chế. “Em có biết sau năm qua tôi vô cùng muốm gặp em không? Hửm?” Kể từ lúc Uyển Hy rời khỏi nhà họ Tống, anh không gặp được cô, càng không thể nào liên lạc. "Tống thiếu gia, hình như quan hệ giữa chúng ta đã chấm dứt từ sáu năm trước 

rồi" 

Uyển Hy đay nghiến từng câu chữ, à, vốn dĩ cô và anh ta đâu tồn tại hai chữ 

quan hệ? 

Tống Khang híp híp đôi mắt lại, trực tiếp cúi xuống hôn mạnh bạo lên môi cô. Uyển Hy kích động, bàn tay cựa quậy thoát khỏi sự cưỡng chế của anh. Cô đánh mạnh vào vai và ngực Tống Khang, cô muốn xô người anh ra nhưng là vô ích. Tống Khang ép sát người cô vào tường, muốn đẩy ra đối với sức lực của Uyển Hy căn bản là không thể. 

Ngón tay thon dài của Tống Khang từ từ luồn vào váy cô. Uyển Hy giật mình, cô uốn éo thân hình, cố gắng dùng lực đẩy người anh ra. Uyển Hy cắn mạnh lên đôi môi người đàn ông, lập tức, một mùi tanh tràn vào môi. 

Tống Khang đau đớn rời khỏi môi cô, anh đưa tay gạt máu đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Uyển Hy “Chết tiệt!” "Tống thiếu, ngài đừng quá hống hách" Uyển Hy đưa tay lên lau lau miệng, ý tứ rõ ràng chán ghét nụ hôn vừa rồi. Cô cau chặt mày, xả vòi nước rửa bàn tay vừa rồi bị Tổng Khang nắm lấy. Cô ghét anh ta, cô khinh bỉ những gì anh ta làm với mình, cho dù là nắm tay. 

Uyển Hy quay lưng, cô muốn rời khỏi nơi đây, thế nhưng cô đã bị thân ảnh cao lớn của người đàn ông chặn lại. 

Tổng Khang nhìn cô, trên môi chợt nở nụ cười lưu manh “So với trước đây, tôi còn chưa hống hách bằng”. Uyển Hy càng chán ghét, rất chán ghét thái độ kia của hắn. Cô cười nhạo một tiếng, vươn bàn tay mình đặt lên trước ngực anh. Tống Khang khó hiểu, nét mặt biển sắc, cô gái nàng đang muốn giở trò gì? Cô rút chiếc khăn trên áo vest của Tổng Khang, nhẹ nhàng lau vết máu trên khoé môi của anh, nụ cười trên đôi môi có chút khó lường. “Anh xem, nếu như không hống hách làm sao có vệt màu này” 

Cô nhếch khoé môi, ánh mắt tàn độc. Uyển Hy nhón chân, nhét chiếc khăn vừa rồi lau khoé môi cho anh, đồng thời ghé sát tai Tống Khang thì thầm. 

“Lần sau nếu muốn tôi, đừng lợi dụng những địa điểm bẩn như thế này” 

Uyển Hy gằn từng câu chữ một, sau đó, cô đẩy mạnh người Tống Khang, bước ra khỏi phòng. Tống Khang thất thần nhìn chiếc khăn trên tay, nhếch môi cười nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK