Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3 

"Con Sen...." Thứ chất giọng vô cùng căm phẫn vang lên trong căn phòng rộng lớn. Con Sen bị giọng điệu tức giận của Tống Phu Nhân làm cho tỉnh giấc, đập vào mặt cô là cả khuôn mặt vốn hiền hậu nhưng bây giờ vô cùng méo mó vì tức giận của bà. 

Cô chỉ vội quấn được chiếc chân vào người rồi nhảy xuống ôm lấy chân bà, thân thể nửa che đậy nửa để lộ ra trước mặt bà ta. Dường như, giọng nói đầy tức giận của bà đã làm cho cô 

choàng tỉnh giấc. Sự kinh hoàng lan tràn trong đáy mắt cô, sự sợ hãi lấn át cả thần trí. Cho đến bây giờ, cô không thể nào tin tưởng vào cảnh tượnh đang diễn ra trước mặt 

mình. 

Cô run rẩy khóc lóc cầu xin dưới chân bà Tống. "Phu...Phu nhân...xin tha cho con...xin phu nhân rộng lượng...con...con.” Thanh âm tràn ngập sự sợ hãi vang lên thật lớn. Từ dưới nhà, Lão Gia nghe thấy tiếng ồn ào cho nên đi lên phòng xem sao. Một màn quỳ gối cầu xin diễn ra ngay trước mặt ông, đến cản hiểu cũng chưa kịp hiểu. 

Ông ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì quái gì đang xảy ra. Con sen đang ôm chân Vợ mình, nước mắt chảy tùm lum, trên người chỉ quấn một chiếc chăn. Ông nhìn xung quanh, lại phát hiện đây chính là phòng của Tổng Khang, ông giác ngộ được một chút chuyện. Không lẽ đêm qua hai đứa... Đây chỉ là ông Tống suy đoán nhưng vẫn muốn hỏi lại xem thử đã xảy ra chuyện gì? "Xảy ra chuyện gì mà ba la toáng lên thế kia?" Ông Tống dùng tay đẩy gọng kính lên, truy hỏi vợ mình. "Ông nhìn xem chuyện tốt mà nó gây ra đi, dám dụ dỗ cả cậu chủ lên giường với nó" 

Bà Tống căm phẫn hất người cô ra khiến người cô ngã nhào xuống trên sàn nhà lạnh lẽo. Lập tức, phần chân trắng nõn bị lộ ra làm cho Tổng Lão Gia khó lòng rời 

måt. 

Nhìn thấy chồng mình cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân mượt mà của cô, máu 

ghen lại bắt đầu nổi lên trong người Bà Tống. Bà ta quay đầu, liếc xéo ông, sau đó là quát lớn. "Ông nhìn cái gì? Mau đi xuống dưới đi, chuyện này tôi tự mình xử lí được rồi" Tội nghiệp cho Tổng Trác Nhiên! 

Cô liếc đôi mắt cầu xin ông Tống trong vô ích. Tống Trác Nhiên răm rắp nghe theo lời vợ quay lưng đi xuống dưới nhà, trước khi đi còn liếc nhìn đôi chân dài thon thả của cô. Chỉ trách, đàn ông bản tính háo sắc khó tránh, phụ nữ bản năng ghen tuông. Sau khi ông Tống rời đi, bà ta lộ diện bộ mặt căm phẫn đến mức ánh mắt hằn lên tia phẫn nộ. Hận không thể đem cô băm thành trăm mảnh. Bà Tống xoáy sâu vào đôi mắt sợ hãi của cô, chất giọng chua ngoa vô cùng. "Tao bình thường đối xử chưa đủ tốt với mày nên mày phải dở mấy cái trò đồi bại để leo lên giường của cậu chủ sao Sen. Mày chỉ là con ở nghèo nàn tạo thuê về để làm việc nhà và phục vụ cho cậu chủ chứ không phải thuê mày về dụ dỗ cậu chủ" “Mày có hiểu được không? Một đưa học thức kém cỏi như mày có thể thông hiểu được những lời của tạo hay không?” 

Bà Tống vứt túi xách sang một bên, bà ta ngồi xuống đối diện mặt với cô, tay bà ta nâng cằm cô lên. Đôi con ngươi trợn ngược chứng tỏ sự tức giận của bà ta rất lớn. 

Cô lúc này vừa hốt hoảng vừa đau điếng vì bà Tống quá mạnh tay. Chưa bao giờ cô thấy bà giận giữ như hôm nay. 

Mặt cô nước mắt nước mũi chảy tùm lum, bây giờ nhìn thấy mặt bà chủ như vậy càng thêm kinh hãi. Nó đập đầu xuống sàn nhà, giọng điệu nhịn nhục cầu xin. "Phu Nhân...con biết lỗi rồi...phu nhân tha cho con...là con không tốt...là con du dỗ cậu chủ...con biết sai rồi...con sai rồi phu nhân". "Nếu mày biết sai thì từ đầu mày không dám làm việc này rồi” 

“Mấy lời xin lỗi vô ích tạo không muốn nghe” 

Con Sen nhịn nhục ôm lấy chân bà Tống khóc lóc van xin, nhìn cô bây giờ thật thê thảm. Trông chẳng khác gì con chó đang ôm lấy chân chủ nhân cầu xin đừng đánh nó, chính là dạng người dưới đáy của xã hội. Nho khác, dơ bẩn, để tiện! Một phút ngu ngốc sai cả cuộc đời. Biết trước nó sẽ có ngày hôm nay nhưng chỉ trách nó là phận con ở cậu chủ muốn ắt lòng nó phải chiều theo ý của cậu chủ mà không dám cãi lời. Một bên là Phu Nhân một bên là cậu chủ, cả hai đều quan trọng cô biết phải nghe theo lời ai đây? Tất cả là do cô ngu ngốc, chuyện mình gây ra thôi thì tự mình nhận lấy tàn cuộc. "Tao cho mày 30 phút dọn đồ và cút ra khỏi nhà tao ngay". Bà Tổng chỉ tay ra phía cửa, bà dùng chân hất cô ra một cái mạnh khiến cô một 

lần nữa 

ngã nhào ra sàn nhà. Bà ta vừa dứt lời cũng là lúc rời đi ra khỏi phòng của Tổng Khang. Nơi đây thật kinh tởm, bởi vì bộ nội y, bởi vì sự xuất hiện của ai đó đã khiến bàn ta cảm thấy tởm lợm vô cùng. 

Ở lại đó bà nhìn thấy mặt con Sen chỉ thêm kinh tởm, bà kinh tởm cô, kinh tởm thân thể rách nát của cô. Cô thất thần nhìn theo bóng lưng bà Tống nước mắt chảy ra chua chát. Bà ta có quyền sỉ nhục cô, kinh tởm cô. Thế nhưng, cô lại không có quyền cãi lại, càng không có tư cách lên tiếng lấy lại công bằng cho mình. Hoá ra, xã hội bất công đến như thế? Nhặt áo đồ rơi bừa bãi trên sàn lên mặc rồi quay về căn phòng nhỏ của mình. Cô lấy tay gạt đi nước mắt rồi mở tủ lấy ra cái bọc đựng đồ mà cô mang theo lúc 

mới lên. 

Chiếc túi đựng chỉ vẻn vẹn vài bộ đồ được gói gọn, vì đồ dùng của cô ít nên thu dọn khá nhanh. 

Đúng 30 phút sau, trên tay cô cầm một cái bị đựng một ít áo đồ và tiền lương bà 

chủ trả, cô dừng lại trước mặt bà Tống quỳ người xuống. 

Bà Tống không thèm liếc cô một cái, tay bà khoanh trước ngực ngồi chễm trệ trên sopha còn Ông Tống đứng cạnh bóp bóp vai cho vợ mình nguôi đi cơn giận. "Phu Nhân, Lão Gia...con cảm ơn hai người suốt thời gian qua đã đối xử tốt với con, chuyện lần này là con gây ra mong hai người thứ lỗi cho con, con xin lỗi...con sẽ cút cho khuất mắt bà từ nay về sau". 

Nước mắt chảy ròng ròng trên má, nó đặt cái bị sang một bên, hạ người xuống lạy hai người kia một lạy rồi đứng lên xách chiếc bị rời đi khỏi căn biệt thự mà không dám ngoảnh đầu nhìn lại. 

Bà Tống lúc này mới dám ngỏanh ra ngoài cửa nhìn theo bóng lưng của nó lắc đầu ngán ngẫm. Chưa bao giờ bà ta phải làm quá lên một chuyện như thế. Bất quá, chuyện này đã không thể tha thứ. 

Ông Tống buồn buồn tạm biệt cô. Cùng là gắn bó với nhau một thời gian dài rồi ông cũng ít nhiều xem nó như con nuôi, vậy mà sự việc không ngờ tới lại xảy đến vô cùng đột ngột như thế, thật đáng trách cũng đáng thương. 

Chuyện lần này...khó lòng có thể chấp nhận được việc một con ở lên giường với cậu chủ. 

Tổi đến, anh trở về nhà... Trên tay Tống Khang cầm theo một hộp đồ ăn, hình như là mua cho con Sen. "Sen ơi, xem tao mua gì về cho mày nè" Tâm trạng của Tổng Khang rất vui vẻ cho đến khi nhìn thấy hai đôi giày một nam một nữ ở ngay trước cửa nhà. Anh bước vào nhà, đập vào mắt anh là cảnh ông bà Tống ngồi chễm trệ trên ghế khuôn mặt bố mẹ anh giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy. "Phịch" hộp đồ ăn trên tay anh vô thức rơi xuống đất. "Ba mẹ về từ lúc nào? con Sen đâu?" Anh bắt đầu có linh cảm chẳng lành trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK