Chương 6
“Bà Tổng phát hiện con lên giường với cậu chủ, bà ấy tức giận đuổi con ra khỏi nhà. Mẹ, con xin lỗi không phải con cố ý dụ dỗ cậu chủ, con không có"
Nước mắt chảy xuống chân lên bát cơm. Bà Kiều sửng sốt, con gái bà lên giường với cậu chủ? Loại chuyện động trời này mà cũng dám làm ra hay sao? Thấy biểu cảm của mẹ liền là nhíu chặt mày, mở to mắt nhìn thẳng vào mặt cô, Uyển Hy bắt đầu cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô lại òa khóc thật lớn. "Mẹ ơi con không cố ý, con xin lỗi con sai rồi. Đáng lẽ con không nên làm vậy, hức...hức" Cô vừa khóc vừa lấy tay khua khua trong không trung.
Bà Kiều đau lòng nhìn con, không ngờ tới lại có chuyện động trời xấu hổ này xảy ra. Nét mặt bà trở nên buồn rầu, cảm xúc là một mớ hỗn độn nói không nên lời.
Chỉ trách hồi xưa bà cũng vô ích như con, nghe theo lời dụ dỗ của đàn ông đến khi chơi chán rồi bỏ. Bây giờ con gái mình lại đi theo vết xe đổ năm đó.
Bà ôm cô vào lòng an ủi, con gái bà nó chịu nhiều khổ cực rồi, là bà không tốt khi phải để nó một mình lẽ lại làm việc trên thành phố xa hoa kia.
Con gái của bà, dù sao cũng chưa bao giờ đối mặt với xã hội rộng lớn. Dù sao mẹ của cô cũng là người học thức kém cỏi, chưa bao giờ dạy qua cho con mấy loại kiến thức tất yếu này.
Uyển Hy con rất non dại, bà chỉ biết đau lòng thay con của mình. Sau này, cô biết phải đối mặt với nhiều người khác như thế nào đây? Cô còn cả tương lai phía trước, cô còn cả cuộc đời dài chưa nếm trả hạnh phúc đã chịu đau khổ!
Bà Kiều ôm lấy cô gái, một cái ôm thật chặt và ấm áp. "Uyển Nhi ngoan đừng khóc, mẹ biết con có nỗi khổ riêng, con không cần phải
xin lỗi"
"Mẹ...ơi...hức hức hức" Hai mẹ con ôm lấy nhau khóc lóc, cảnh tượng này thật khiến người ta đau lòng.
..........
Cùng lúc này tại nhà anh.... Ông Tổng cho trợ lí của mình ráo riết tìm xem anh đang mằn mò ở chốn nào,
cũng là cùng mình ruột thịt ông không nỡ để con lang thang. "Ba tìm con...về làm cái quái gì?...Sao không để...con chết... quách ngoài...kia đi...hức.."
"Con đi vào nhà cho ba" Ông Tống trực tiếp mở của dắt con trai mình vào nhà, đường đường là chủ Tịch công ty mà phải để con trai như vậy rất khó coi.
Anh lạnh nhạt hất tay ba mình ra, tự mình bước những bước loạng choạng đi vào nhà. Lúc vừa tới cửa, cánh tay bám lấy được một góc cửa nhìn chạm mặt với bà Tống.
Tổng Khang chẳng thèm liếc bà ta một chút “Mẹ hài...lòng rồi...chứ?...con Sen nó...đi rồi...đi rồi.” "Con vừa phải thôi, chấm dứt với nó ở đây được rồi" "Không...tôi nhất định sẽ tìm được cô ấy”.
Cảm xúc của Tống Khang rất tệ, anh đang say bèm nhèm, không biết trời biết đất nhưng vẫn biết mình đang làm gì, đang nghĩ về ai. Trong tâm trí của anh, hiện tại chỉ có duy nhất một người con gái nhỏ bé mà
thôi.
Anh đã chờ đợi rất lâu, để có được ngày hôm nay anh đã đợi cô mất năm năm. Tống Khang thừa nhận, mình rung động với Uyển Hy, mình có tình cảm với cô và cũng phải công nhận anh đã qua đường đột với Uyển Hy.
Nhưng, tình cảm là thật lòng, anh chỉ vì muốn có được cô cho nên mới đường đột, để rồi nhận lại kết cục như bây giờ.
Uyển Hy của anh, bây giờ có phải cô đang ngồi khóc lóc một chốn nào đó không? Có phải cô ngốc lại để bị lạnh, bị đói và cảm giác sợ hãi bao trùm lấy ý
thức.
"Cả đời này con đừng mơ tưởng đến nó nữa, nó đi rồi, nó không yêu con" Bà Tống tức giận nổi gân xanh, đôi con ngươi trợn ngược hằn lên tia phẫn nội vô cùng phẫn.
Bà chẳng thèm nói luyên thuyên với anh mà bỏ đi lên phòng, tiếng đóng cửa “Rầm" vang lên thật lớn chứng tỏ sự tức giận của bà ta không hề nhẹ.
Yêu anh cô có tư cách sao? Hận không dám, thương càng chưa đến phần cô. Tống Khang như người điên dại, men rượu làm anh không kiểm soát được bản thân ra sức mà đập phá những đồ bằng thủy tinh trên bàn trà.
Tếng vỡ đồ vang lên, ông Tống nhìn con trai mình bằng một ánh mắt thông cảm, rồi mặc kệ anh đi lên phòng theo vợ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vừa mới bị bà chủ đuổi ra khỏi nhà đã được năm tháng rồi.
5 tháng sau... Uyển Hy chợt phát hiện mình có thai, trên tay cô cầm chiếc que thử thai đã nhảy lên hai vạch đỏ. Cái que lần thứ 5 cô thử và cùng một kết quả.
Bàn tay cô bắt đầu run rẩy, quả thực là đã có thai. Chẳng trách, dạo gần đây bắt đầu có những triệu chứng giống như nôn khan, buồn ngủ và thèm ăn những thứ cô chưa bao giờ thích ăn.
Cô không dám đi bệnh viện vì sợ người ngoài biết được sẽ nói những lời dèm pha, thôi thì mình làm trộm giấu được từng nào hay từng nấy. Đó là suy nghĩ của Uyển Hy trong thời điểm hiện tại. "Mẹ, phải làm sao bây giờ?"
Uyển Hy một mặt lo lắng hỏi bà Kiều, cô đưa hẳn năm chiếc que thử thai ra trước mặt mẹ mình.
Cô không ngờ tới lại dính bầu, chuyện này lại là một vấn đề quan trọng cho tương lai của cô sau này.
Tưởng chừng như cô đã có 5 tháng trôi đi vô cùng áp lực, bây giờ lại có thêm một gánh nặng đè lên vai, Uyển Hy biết phải làm thế nào đây? Nên để cho Tổng Khang biết hay là giấu kín, mà nếu nói cho anh biết chắc gì bà Tống đã cho cô giữ đứa bé, chuyện này vốn ngoài lề.
Bà Kiều thở dài, mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của bà rồi. Quỹ đạo cuộc sống dường như thay đổi, lệch đi một nửa so với cuộc sống ban đầu.
Mà trước đó, bà Kiều cũng đã lường trước được hậu hoa của ngày hôm nay. "Coi như đứa bé là món nợ mà chúng ta phải gánh chịu, tuyệt đối không được
liên lạc với bọn họ nữa” Mẹ không cần trách nhiệm, bởi vì mẹ sợ hai chữ trách nhiệm đấy, nó quá cao,
nhà ta căn bản với không tới.
Uyển Hy, mẹ chỉ cần con và đứa bé là đủ! Bà Kiều cũng rất muốn gặp mặt gia đình người ta lắm, nhưng chuyện này không dễ để nhà họ chấp nhận, bà chỉ muốn con gái sống một cuộc sống bình thường an ổn mà thôi.
Bà không muốn về nhà họ Tống mà tạo phiền phức cho mình và con gái bà, thôi thì để cho con chấp nhận nuôi con một mình, tùy theo ý trời. Uyển Hy chỉ gật gật đầu, cô không dám cãi lời mà ngoan ngoãn nghe theo lời bà Kiều.
Còn Tổng Khang, từ lúc cô đi thì tâm trạng thay đổi hẳn, lúc rảnh lại uống rượu lôi ảnh cô ra ngắm, vừa ngắm vừa thì thầm. "Sen, mày đâu rồi?" “Có biết tao nhớ mày lắm không, hả?”. Anh đã cho người tìm cô nhưng mọi thông tin về cô đều bị bà Tống chặn lại. Bởi vì, năm đó bà là người thuê cô về.
Bà Tống tức giận, từng bước chân dứt khoát rơi trên nền nhà. Thanh âm của tiếng giày cao gót vang lên một cách chói tai.
Bà ta giật lấy tấm ảnh trên tay Tống Khang, xé ra thành từng mảnh nhỏ và vứt nó xuống trước mặt anh.
Tống Khang nhu nhược, cố chấp nhặt từng mảnh xé lên “Mẹ làm cái quái gì vậy?” “Những kẻ không thể gặp lại, tốn công vô ích nhớ đến làm gì?” Tống Khang ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo liếc qua người Bà Tống. Không ngờ rằng, mẹ anh lại có thể nói ra những lời độc ác giống như vậy. “Mẹ chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, mẹ không thể hiểu được”