Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7 

“Mẹ chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, mẹ không thể hiểu 

được” 

Tổng Khang ngồi thẳng dậy, cầm lấy áo khoác vào rời đi. Ngay bây giờ, anh không muốn nói chuyện với bà ta một chút nào. Bà Tổng giẫm giẫm chân, tức đến mức nói không nên lời. 

Hôm nay là ngày nghỉ.... Bà Tống từ sau khi Uyển Hy đi tâm trạng vô cùng bất an, nhiều đêm bà ta còn gặp ác mộng nữa. Cho nên, bà ta quyết định đến chỗ cô đang sống một lần, bà chỉ đứng từ xa nhìn ra ngoài cửa kính xe chứ không dám vào nhà. Đúng lúc này... Uyển Hy ra khỏi nhà chuẩn bị ra ngoài, vô tình nhìn thấy bụng của cô hơi nhô lên, bà sững người trong chốc lát. Nó có thai? Bà không nhìn lầm, nó có thai và đứa bé là con của Tổng Khang, nhất định không sai được. 

Trong đầu bà nhất thời trống rỗng, bà ta ngốc trị tại ghế lái một hồi lâu. Lúc nhìn thấy cô dần đi xa, bà ta mới định hình lại mọi chuyện. Bàn tay nắm lấy vô lăng run rẩy, da mặt run lên từng đợt nhẹ nhàng. Trong đầu bà ta rối bù như tơ vò, một loạt suy nghĩ tàn độc xuất hiện trong con người bà ta. Giống như có hai ý thức đang tồn tại, một bên muốn lao xe về phía trước người Uyển Hy tiêu diệt cái thai, một bên lại không dám hành động tuỳ tiện. 

Dần dần, thiện ý trong đầu bà ta tan biến. Bởi vì bà ta nghĩ, cháu mình không thể có người mẹ thấp hèn như cô, con dâu bà phải người phù hợp với anh chứ không phải con ở như Uyển Hy. 

Đôi mắt bà Tống ánh lên tia tàn nhẫn nhìn theo bóng lưng cô, bà thắng ga lao nhanh một mạch về phía trước. 

Bà Tổng sợ hai nhắm chặt đôi mắt, căn bản không dám nhìn thẳng vào mặt Uyển Hy. “Rầm” thanh âm vang lên, là tiếng va chạm. 

Sự va chạm đột ngột xảy ra khiến cô không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi cô ngã xuống. 

Cả người cô bị mui xe hất bay lên cao rồi ngã xuống trên nền đường cao tốc lạnh lẽo. 

Người có va chạm mạnh với mặt đường khiến máu chảy ra không ngừng ở vùng hạ bộ, máu đỏ thấm ướt một mảng váy lớn. 

Uyển Hy đưa tay theo bản năng ôm chặt lấy bụng mình, đôi môi mấp máy không ngừng. 

"Bụng...bụng tôi...đau quá" 

Nước mắt vô thức rơi trên khóe mi cô, môi cô run rẩy cố nặn ra lời cầu cứu nhưng nơi đây là vùng ngoại thành khá hẻo lánh bóng xe cộ đi lại. 

Phía dưới bụng truyền đến một cảm giác đau thắt lại từng hồi, cô cố hít lấy những tia sống cuối cùng để cứu lấy đứa con vô tội trong bụng. Cô vừa sợ vừa đau, sợ là đứa bé sẽ xảy ra chuyện. Chiếc xe dừng lại ngay gần đó, trong xe bà Tống tay run run nhìn qua gương 

chiếu hậu. 

Môi bà ta co rút không ngừng, đôi mắt rưng rưng sắp khóc. Hình ảnh cô nằm thoi thóp trên vũng máu miệng không ngừng ú ớ cứ xuất hiện trong đầu bà ta, cố xua đuổi cũng không tan. Bà gục người úp mặt vào vô lăng lắp bắp nói. "Uyển Hy xin lỗi...xin lỗi tôi...không cố ý" Trôi qua mấy phút... Chiếc xe bắt đầu được khởi động và lao đi thật nhanh, bà ta mặc cho sự sống của cô và cháu mình đang yếu dần. 

Cô nằm bất động trên mặt đường vắng vẻ, nhìn theo biển số xe nước mắt tuôn ra trượt xuống gò má cô. 

Từ khi nào Tống phu nhân vốn hiền lành, thương yêu cô như con đẻ mà lại trở nên độc ác như vậy, đến cả cháu nội của mình cũng dám ra tay. Dù là đứa cháu bà không mong muốn thì cũng xin bà đừng như vậy chứ? Bà có hiểu cảm giác mất đi đứa con như thế nào không? Là một vết xước lớn 

không thể lành lại trong tâm can của người mẹ, bà có hiểu được không? "Xin bà...đừng đi mà...hãy cứu...con tôi." Cô đau quá, đau thấu xương tuỷ. Cảm giác mình sắp mất đi một sự sống, chưa bao giờ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Uyển Hy dần mất đi ý thức và bóng đen dày đặc bao phủ tầm nhìn của cô. Bệnh viện... Bà lều ngồi lẳng lặng cầu nguyện suốt hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, hy vọng rất nhiều kỳ tích sẽ xảy ra đối với con bé và đứa bé. 

Trôi qua hơn 3 tiếng đồng hồ ngồi chực chờ trước cửa phòng cấp cứu. "Cạch" Vị bái sĩ trung niên bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Ánh mặt chờ đợi của bà Kiều gián lên người bác sĩ. 

Vị bác sĩ lắc đầu, thở dài thông báo: "Rất xin lỗi, đứa bé mất rồi” 

“Mất...mất rồi?” Bà Kiều thất thần, cổ họng bỗng cảm thấy vô cùng bỏng rát. 

Vị bác sĩ tiếp lời, chất giọng vô cùng tiếc nuối “Còn một điều nữa, chúng tôi vô cùng lấy làm tiếc” “Chuyện...chuyện gì vậy bác sĩ?” Trong lòng bà Kiều bắt đầu dâng lên một cỗ bất an, tại sao, mọi điều rủi ro liên tục xảy đến với con gái của bà? 

Vị bác sĩ có chút do dự... “Con gái bà sau này e là khó có thể mang thai vì chúng tôi phải cắt đi một bên buồng trứng của cô ấy" 

Bà Kiều đứng hình tại chỗ cho đến khi mấy vị bác sĩ đẩy cô ra khỏi phòng phẫu thuật chuyển đến phòng hồi sức. 

Quả thực, mọi chuyện quá đột ngột xảy đến. Đứa bé không còn, cơ hội mang thai lại rất hiếm hoi, đến cả một người làm mẹ như bà cũng không thể chịu đả kích huống hồ là Uyển Hy. Cô là lần đầu tiên làm mẹ, làm sao có đủ nghị lực để vượt qua nỗi đau mất mát 

lớn như thế này chứ? 

Một người làm mẹ như bà, cuối cùng cũng bất lực, không thể cứu vãn tình hình được nữa rồi. 

Tâm tình của bà Kiều hiện tại chính là thất vọng, đau lòng cùng bất lực, một mới cảm xúc hỗn độn ập đến. Bà thất thần trước cửa phòng cấp cứu một hồi lâu, đến mức hai chân tê cứng. 

Ngày hôm sau... Uyển Hy dần tỉnh lại, bà Kiểu nửa phần vui mừng đỡ con bé ngồi dậy. Trong đầu có hiện tại chỉ quan tâm tới đứa con trong bụng của mình. Cô đưa tay sờ lên bụng, cảm giác không còn một sinh linh nào trong bụng mình nữa. Bàn tay Uyển Hy run run, đôi môi mấp máy thốt lên từng tiếng yếu ớt “Mẹ, đứa bé đầu rồi, nó vẫn ở trong bụng con đúng không?" 

Uyển Hy rưng rưng áp tay lên bụng, hai bả vai run rẩy, cô đang rất sợ những gì bà Kiều sẽ nói đi ra. "Uyển Nhi... mẹ...mẹ xin lỗi là mẹ đến muộn, đứa bé mất rồi." Kiều Anh đau lòng nhìn con gái, nước mắt chức tuôn ra trên chảy dài trên mặt CÔ. 

Cô mệt mỏi tựa vào lồng ngực mẹ mình khóc lóc, cô nắm chặt gấu áo bà gào thét. 

“Áaaaaa...” 

“Không... không thể nào...” Uyển Hy lắc lắc đầu, căn bản không tin vào những lời mà bà Kiều nói. Bà Kiều ôm con bé chặt vào lòng, con gái bà nó chỉ mới 20 tuổi mà phải chịu cú đả kích quá lớn như vậy rồi, sau này nó biết phải làm thế nào? "Hức... Vì sao lại như vậy?...vì sao lại làm vậy với con... Vì sao..." 

Tiếng nấc nghẹn chỉ kịp phát ra từ đáy lòng, tâm can cô giằng xe nhau không thôi vì cô biết người gây ra tai nạn nhưng mình lại chẳng thể làm gì ngoài chuyện nhắm mắt cho qua. Cảm giác mất đi con của mình đau lắm? 

Bởi vì Uyển Hy chịu đả kích quá lớn, cô gào khóc đến mức khan cả cổ họng cho nên phải nhờ đến thuốc mê. 

Ngoài cánh cửa phòng phẫu thuật bà Tống đứng nhìn trộm hai mẹ con từ nãy giờ. Thấy con bé như vậy và không đành lòng những vụ việc cũng xảy ra rồi chỉ trách cô đi sai đường. "Uyển Hy xin lỗi con...xin lỗi...là ta không tốt." Bà Tống rơi nước mắt, miệng lẩm bẩm những lời thương hại Uyển Hy. Bà ta ở lại một lúc, sau đó nhanh chân rời khỏi bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK