Chương 11
Uyển Hy đối mặt với loại tình huống như vậy không lấy nổi một tia cười trên mặt, cô đứng đối diện với Tổng Khang, nghiêm giọng. "Anh gọi tôi lên đây là muốn bàn về việc gì?" Tống Khang đứng lên khỏi ghế, anh trực tiếp hướng phía sopha bước đến, lướt qua người Uyển Hy và sau đó ngồi xuống ghế. Uyển Hy lần này quay đầu, ánh mắt khó hiểu dõi theo từng hành động của anh. "Em ngồi xuống trước đã Cô nhấc bước chân, tiếng giày cao gót rơi bập trên nền nhà. Cô tiến lên trước mấy bước, do dự một lúc rồi mới ngồi xuống. Tống Khang đưa ấm lên rót cho cô một ly trà, anh còn tận tay mời cô uống, cử chỉ vô cùng ôn nhu kèm theo nụ cười mê hoặc. Uyển Hy đáp lại lòng tốt của anh là hất tay, ly trà theo bàn tay không làm chủ được mà rơi xuống sàn. "Tôi không có thời gian dài dòng với anh, có chuyện gì nói nhanh đi" Lòng kiên nhẫn và sự dịu dàng của Tổng Khang có giới hạn, trước hành động ngang ngược của cô khiến anh rất khó chịu.
Anh mặt lạnh, nhanh chân dịch người trong nháy mắt. Tống Khang đè người cô nằm dài trên sopha, anh hôn mạnh bạo lên đôi môi cô và không cho cô bất cứ cơ hội mào từ chối nụ hôn. Đối với những loại tình huống này, Tống Khang không thể nhường nhịn, chỉ muốn dạy dỗ Uyển Hy một bài học. Lúc sau, Tống Khang rời môi cô, Uyển Hy thở hổn hển cố gắng hút lấy oxi cho mình.
Một lúc lâu sau, Uyển Hy định hình, cô lạnh giọng “Anh gọi tôi lên đây chỉ để làm ra những loại chuyện bỉ ổi với tôi?”
Tổng Khang không liếc nhìn cô, anh đã rời khỏi sopha từ lức rời khỏi cánh môi Uyển Hy.
Ánh mắt của người đàn ông liếc nhìn về phía trước. Là một mảng trời xa xăm, màu xanh của mây trời bao phủ lấy không gian ấm áp. Nam nhân giương giương nâng cánh môi, nét mặt không còn tươi tỉnh như lúc
Uyển Hy vừa bước vào “Đúng vậy”
Uyển Hy ngồi thẳng người, chỉnh lại cổ áo, ánh mắt theo bóng lưng của nam nhân nhìn thẳng, cô cười như không cười “Tổng Khang, tôi không muốn chơi cái loại trò chơi giống như sáu năm trước với anh”.
Giọng nói của Uyển Hy có chút tức giận nhưng cũng có chút nực cười. Tổng Khang vẫn là bệnh nào tật nấy tùy hứng đưa cô ra trêu chọc, cô khinh bỉ, cô chán ghét những gì anh ta làm.
Anh hơi quay đầu, bốn ánh mắt vô tình chạm nhau, nhưng giường như giữa hai người bọn họ chỉ còn lại thù hận mà thôi.
Sáu năm, đúng là Uyển Hy không còn là con Sen của sáu năm trước. Lí do khiến cho cô thay đổi, có lẽ từ anh mà ra.
Anh nhấc bước chân, lần nữa tiến lại gần người Uyển Hu. Tống Khang cười đắc ý tay nâng cằm cô lên, Uyển Hy mím mím môi, ánh mắt tràn ngập tia lạnh lẽo. Cự li của hai người bây giờ gần trong gang tấc, đến tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe ra. “Em cho rằng là tôi đang chơi trò chơi với em?”
Uyển Hy nhíu mày, cô ngang ngược gạt phắt cánh tay kia, sau đó đẩy người anh ra ngăn không cho anh làm càn “Nếu không, tại sao đến lần này lần khác anh đều muốn ép buộc tôi?” Tống Khang bị đẩy lúc anh không quá dùng sức, anh hơi sửng sốt cho đến lúc cô đứng dậy phủi bụi trên áo quần rồi đứng lên khỏi ghế. “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng đùa với tôi”
Uyển Hy giương giương tự đắc, từ ánh mắt lạnh lẽo lộ ra một tia khiêu khích. Cô không quay đầu, bước đi khỏi phòng làm việc của anh ngay sau khi dứt lời.
Tiếng “rầm” vang lên thật lớn, thư kí Miên đúng lúc này mang tài liệu qua, hắn ta giật mình. Kết quả, Uyển Hy đem toàn bộ căm tức đổ lên người hắn ta, cô lạnh lùng trừng mắt với hắn.
Tổng Khang nhìn theo bóng lưng của cô cho tới lúc cánh cửa khép lại. Sự bàng hoàng xuất hiện trong đáy mắt anh. Con mẹ nó, đáng chết!
Từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ, là của thư kí Miên, thanh âm của hắn ta truyền vào “Tống tổng, là tôi”
“Vào đi”. Thư kí Miên bước vào mang theo một tập tài liệu trên tay, hắn ta vừa từ phòng kế toán đi ra, cho nên đống tài liệu trên tay là bảng thống kê cuối tháng.
Nét mặt của Tổng Khang hiện tại vô cùng căng thẳng, đến mức thư kí Miên không dám lên tiếng hỏi han. Hắn ta chỉ đặt tài liệu trên bàn, sau đó xin phép rời đi.
Nhưng, lúc đi ra tới cửa, hắn ta liền bị Tống Khang gọi lại “Thư kí Miên” Hắn ta dừng bước, quay đầu “Anh gọi tôi?” “Tôi muốn nhờ cậu một việc” “Anh cứ việc phân phó” “Điều tra giúp tôi địa chỉ hiện tại của Kiểu Uyển Hy” “Tôi biết rồi” Tổng Khang gật đầu, sau đó cho phép thư kí Miên rời đi khỏi phòng làm việc của mình.
Uyển Hy, anh nhất định sẽ không để cho cô được an ổn đâu.
[......]
Uyển Hy trở lại phòng chụp ảnh, nhưng thầy Piter và mọi người đã tan làm. Cô thở dài, quay lưng bỏ về nhà.
Cô ngả lưng xuống giường, vô thức nhìn lên trần nhà. Trong đầu bắt đầu xuất hiện hình bóng của Tổng Khang. Cô nắm chặt hai tay thành quyền, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn. Tổng Khang, lần này tôi sẽ không nhân nhượng với anh nữa.
Buổi sáng hôm sau.... Uyển Hy bị tiếng gọi của bà Kiều mơ màng làm cho cô tỉnh giấc. "Uyển Nhi, bây giờ mẹ có việc phải ra ngoài, bữa sáng mẹ đã chuẩn bị, lúc nào tỉnh lại chỉ cần bỏ bánh vào lò nữa là được nhé”. Bà Kiều đứng ngoài cửa phòng nói to, Uyển Hy nửa tỉnh nửa ngủ mơ mơ màng
màng, cô không muốn dậy khỏi giường mà nằm chình ình ra, cái tật ngủ nướng làm cô trở nên lười đi hẳn. "Vâng, con biết rồi".
Bà Kiều xách một chiếc túi trên tay, sau khi căn dặn cô liền rời khỏi nhà. Buổi trưa, Uyển Hy sau khi từ công ty trở về nhà liền mệt mỏi nằm tựa người xuống sopha. Cô đưa di động, gọi cho bà Kiều, bên kia rất nhanh nhận máy "Alo” “Buổi trưa mẹ không trở về sao?” “Ừ, tầm chiều mẹ mới trở về được”
“Vâng” “Trong tủ lạnh có đồ ăn, con tự nấu tạm gì đó lót bụng đi nhé” “Con biết rồi” Uyển Hy cup máy, cô ném di động qua một bên, tựa lưng vào sopha nghỉ ngơi. Một lúc sau... Uyển Hy tiến vào phòng bếp, chuẩn bị bữa ăn trưa... "Reng...reng" Tiếng điện thoại vang lên bất ngờ, Uyển Hy trở ra phòng khách tính nhận điện thoại nhưng có chút do dự. Đến hồi chuông thứ hai, cô quyết định nhận máy “Alo, có chuyện gì?”, chất giọng vang lên vô cùng lạnh. Tống Khang chau mày, Uyển Hy là đang muốn chất vấn mình hay sao? “Ngay lập tức tới công ty một chuyến, tôi có chuyện muốn gặp em để bàn giao” “Nếu như là bàn giao những chuyện bỉ ổi của anh, tôi không rảnh rỗi đến mức đấy"
Cô lấy từ tủ lạnh ra một chai nước ép, Uyển Hy uống một ngụm, tinh thần đã ổn định trở lại. Tống Khang mặt không biểu tình, ảm đạm trả lời “Tôi muốn bàn giao hợp đồng” Như thế này nghe còn được! “Buổi chiều tôi sẽ gặp anh sau, hiện tại tôi vừa từ công ty trở về, tôi muốn nghỉ ngơi một lúc” “Vậy cũng được, quyết định như vậy đi”
Uyển Hy nhanh chóng cúp máy, cô bĩu bĩu môi. Tống Khang không thể ngừng việc cố gắng tiếp cận cô được sao? Mọi vấn đề trong hợp đồng có thể giao lại cho trợ lí, giữa trưa như thế lại muốn làm khó cô. Cô uống thêm một ngụm nước ngọt, sau đó bắt tay vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Tống Khang bị sự cự tuyệt của Uyển Hy làm cho khó chịu. Anh nắm chắc di động trong tay, tựa đầu vào phía sau ghế, ngẩng đầu, mắt nhắm nghiền. Tâm tư của nam nhân hiện tại có chút bối rối!