Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4 

"Ba mẹ về từ lúc nào? Con Sen đâu?" Tống Khang hoài nghi trong lòng, bắt đầu có một cảm giác bất an chạy qua người. 

Bà Tống mặt lạnh liếc qua người anh, ánh mắt ấy giống như một lưỡi dao sắc bén vừa lạnh lại vừa đau rát. 

Giọng điệu và nét mặt vô cùng thăm dò “Về từ lúc sáng, làm gì mà như kiểu có 

tật giật mình thế kia" 

Bà Tống lạnh nhạt, khuôn mặt vẫn không một chút thay đổi tâm trạng, từ đầu tới cuối ánh mắt căm phẫn. Nhận thấy mẹ mình từ biểu hiện cho đến giọng nói đều rất lạnh nhạt, anh lấy làm sinh nghi trong lòng, nửa phần là đoán ra được mọi chuyện. Không lẽ, con Sen ngốc nghếch lại thú nhận tất cả với Bà Tống? Anh không nhìn thấy cô, một là cô đã nói ra mọi chuyện và bị đuổi đi, hai là bố mẹ của anh chưa hề phát hiện ra. Nhưng mà, bộ dạng kia đã nói lên tất cả sự thật. Tổng Khanh bình tĩnh trở lại, bước vào nhà một cách ung dung “Con Sen đâu? Sao con không thấy nó?" 

Tống Khang đưa mắt lướt qua nhà thêm một lượt nữa nhưng không nhìn thấy hình bóng con Sen, bình thường giờ này nó đã dọn đồ ăn trong bếp ra bàn chờ cậu chủ đi làm về tắm rửa rồi vào ăn cơm. Nhưng hôm nay thật lạ, bàn ăn trống không, anh cảm nhận được sự nguội lạnh của căn nhà này. "Con còn có mặt mũi hỏi nó à, con xem con làm ra chuyện đồi bại gì rồi, nếu ba mẹ không về sớm thì con sẽ tính sao?" 

Bà Tống vẫn giữ tư thế ngồi bắt chéo hai chân lên nhau, hai tay khoanh tròn trước ngực, miệng thì quát mắng con trai, ông Tống thì ngồi bên chỉ biết im lặng uống trà nhìn vợ dạy con. 

Bản tính của Tổng Trác Nhiên vốn nuông chiều VỢ, đội vợ lên đầu trường sinh bất tử. "Nếu ba mẹ biết rồi thì con không giấu làm gì nữa, là con yêu cô ấy nên con mới 

làm vậy" 

Tổng Khang không cảm thấy vui vẻ khi phải nói như vậy, một bên là mẹ, một bên 

là cô, anh bị xoáy vào giữa hai người quan trọng. Bà Tống tức giận đứng phắt dậy chỉ thẳng tay vào mặt anh quát lớn. Là ông Tổng cố gắng giữ tay bà kéo và xuống bình tĩnh nhưng đã bị bà hất tay ra một 

cách lạnh nhạt. 

Bà ta lườm ánh mắt cảnh cáo ông Tống! "Yêu sao, đường đường là cậu chủ mà lại đi yêu một con ở? con không cảm thấy hổ thẹn sao? Con để mặt mũi bố mẹ đi đâu? Hả?" Bà ta trừng mắt quát thật lớn, đến mức Tổng Khang thất thần một lúc, sau đó mới lên tiếng đáp trả lại sự sỉ nhục của bà ta đối với cô. "Con ở thì sao? Con ở cũng là người cũng được yêu chứ không phải suốt ngày quỳ gối phục dịch dưới chân người khác". 

Anh hét thẳng vào mặt mẹ mình, cho dù phận là con cũng chẳng thèm để ý, đến ông Tống đang ngồi đờ mặt ra kia cũng chẳng quan tâm. Cô là con ở, đúng! Mẹ anh kinh tởm con ở, dám cả gan lên giường làm chuyện nhơ nhác với cậu chủ, Đúng! 

Nhưng, tại sao bà Tống lại không đặt vị trí của cô vào một người bình thường. Cô cũng là con người mà con người thì được đối xử công bằng như nhau. 

Cô có quyền được đón nhận tình cảm của anh, không một ai được phép cự tuyệt nó! 

Bà Tống liền là nổi cơn giận giữ, đến mức không thể bình tĩnh “Mày...mày dám hỗn với mẹ tao nuôi mày lớn mày đã làm gì được cho tao chưa mà mày dám lên mặt dạy đời tao?” Ông Tống nhanh trí trấn tĩnh vợ mình, tức giận không phải là cách giải quyết. "Bà này bình tĩnh lại đi, con nó cũng lớn rồi có còn bé nữa đâu? Có gì từ từ nói cho nó hiểu chứ la hét người ta cười cho" Ông Tổng đẩy đẩy gọng kính lên, đứng dậy vịn vai để bà ta ngồi xuống. Tống Trác Nhiên chỉ là muốn tốt cho cả hai mẹ con nhưng lại bị vợ quát vào 

mặt. 

Ai bảo cái tính nghe theo lời vợ đã ăn sâu vào máu, không nỡ lớn tiếng với VỢ dù 

chỉ một chút. 

"Ông im đi, không dạy nó rồi mai mốt xem thử nó làm ra chuyện đồi bại gì nữa đây?" "Mẹ nghĩ chỉ mẹ nuôi được con sao? Không có mẹ con cũng tự sống được" 

Anh vứt một câu nói lạnh lùng, lập tức vứt mạnh chiếc áo khoác trên tay xuống, rời đi lấy xe phóng khỏi nhà. 

Vừa về đến nhà đã phải nghe những lời như vậy có mấy ai mà chịu được huống hồ anh mới đi làm về rất mệt mỏi. "Choáng" Bà Tống nổi trận lôi đình, tiện tay vứt cái bình hoa đắt tiền trên bàn xuống sàn nhà khiến nó vỡ tung toé. "Có giỏi mày cút theo nó luôn đi đừng về nhà tao làm gì, nuôi mày 26 năm chỉ tốn công vô ích”. 

Ông Tống vô dụng ngồi xem hai mẹ con cãi nhau, trước khi lấy vợ thì ông Tổng sợ mẹ còn sau khi rước phải con sư tử hà đông này thì khét tiếng sợ vợ. Ông ta là một người nhu nhược, đến cả chuyện đại sự của con trai cũng để vợ mình định đoạt. May thay, Tống Khang là người quả quyết, anh không giống ba mình, dám cãi lại cả người làm mẹ như bà Tống. "Bà bình tĩnh lại đi, con nó còn trẻ chưa hiểu chuyện đời". "Ông còn a dua theo nó thì phiền đi luôn cho khuất mắt tôi" Ông Tống nhịn vợ không cãi lại, cho dù có cãi cũng chẳng thay đổi được thế sụ. Ông quay lưng bỏ lên tầng, để lại bà Tống một mặt tức giận chỉ biết đập phá đồ đạc trong nhà. 

[....] 

Anh sau khi cãi lí với mẹ thì đánh xe vào Bar, anh uống hết ly này tới ly khác. Rượu rót vào cổ họng, men rượu đã ngấm dần và ý thức. 

Tiếng nhạc xập xình chảy dọc căn phòng, ánh đèn pha nhấp nháy thật nhức đầu. Nhưng đối với một số người, ánh đèn làm tăng thêm sự kích thích trong đầu. 

"Anh đẹp trai sao lại đi một mình thế này, không bằng tối nay bọn em sẽ phục vụ anh, thế nào?” 

Mấy cô em gái ăn mặc sẽy, hở từ ngực trượt xuống đùi. Bất quá chỉ che lại những phần nhạy cảm trên cơ thể, toàn bộ gần như là để lộ, cô ả dẫn đầu đám người đi tới cạnh anh như cá vồ lấy mồi ngon. 

Thế nhưng Tống Khang càng chán ghét bộ dạng của bọn họ, anh quát đuổi không biết thương tiếc là cái gì “Cút, cút hết" 

Tâm trạng bây giờ của anh thật sự rất tệ, sợ là nếu để mất kiên nhẫn thêm trường hợp xấu nhất có thể sẽ xảy ra. Đột nhiên, vứt cái chai rỗng xuống dưới chân một tiếng "xoảng" khiển mấy cô gái kia sợ hãi, nhanh chân dời đi. 

Ở một bến xe buýt, cô ngồi thất thần ôm cái túi đựng đồ ngồi chờ xe đến, nước mắt từng giọt rơi trên gương mặt xinh đẹp. 

Những người cùng đợi xe lắc đầu, cô gái này hẳn là vừa bị người ta đuổi. Người qua đường tấm tắc thương hại, chỉ cảm thấy một người qua đường không nhất thiết phải quan tâm. 

Tiết trời về đêm đã bắt đầu lạnh, cô lục từ chiếc túi ra một chiếc áo khoác. Cô thất thần, đây chẳng phải là chiếc áo mà cậu chủ tặng nhân dịp sinh nhật năm ngoài của cô sao? Chết tiệt, tại sao mọi thứ lại bắt đầu ùa về trong đầu cô rồi? Cô nở một nụ cười, vội khoác chiếc áo vào trong người. Áo dày quá, ấm quá! "Bing bong....bing bong" tiếng còi xe bất chợt vang lên, cô lấy tay lau đi nước mắt, trực tiếp bước lên xe. Cô luyến tiếc ngoái đầu nhìn lại, nở một nụ cười thê lương “Tạm biệt cậu chủ!" Bao nhiêu kí ức đẹp đẽ cùng cậu chủ 5 năm qua, cuối cùng chỉ nằm lại trong quá khứ. 

Hai chữ đã từng chưa thốt ra nhưng sâu trong lòng cô cảm thấy vô cùng chua xót. Con Sen của năm đó, cậu chủ của năm đó, tạm biệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK