Chương 5
Tiếng nhạc trong quán ba xập xình xập xình nghe ra vô cùng nhức óc, anh trên tay cầm chai rượi đi đến vứt cho tên quản lí mấy tờ tiền, sau đó rời khỏi quán bar. "Tiền thừa không cần thiết phải thối lại” Người nhân viên mỉm cười cúi đầu “Cảm ơn quý khách, vinh hạnh được phục vụ
ngài”
Tống Khang cầm trên tay một chai rượu đắt tiền, anh vừa đi vừa uống, những bước chân loạng choạng rơi trên nền đường.
Cả thành phố ồn ào tiếng xe cộ, một chiếc xe buýt bất chợt chạy ngang qua, bóng hình quen thuộc lướt nhanh qua khiến cô cảm thấy có một sự thân quen.
Cô quay đầu nhìn theo tìm kiếm hình bóng ấy của anh mà lòng lại thêm sầu, tay cô đặt lên cửa kính nước mắt đột nhiên trực trào trên khoé mi. Khoảnh cách giữa bọn họ chính là thần phân địa vị! Tống Khang một tay cầm rượu uống đến say khướt, anh bị men rượu làm cho mờ mắt, cảnh vật phía trước trở nên mơ hồ, ảo diệu.
Một thân ảnh nhỏ nhắn phía trước chợt làm anh nhớ tới hình bóng của cô, anh loạng choạng bước nhanh về phía trước, nắm lấy bả vai của cô gái kia kích động thốt lên "Sen, đứng lại cho tao”. "Sen, sao mày bỏ đi mà không nói với tao?”. Người kia giật mình, quay đầu nhìn ánh Tổng Khang bằng ánh mắt khinh bỉ. Cô ta gạt phắt cánh tay của anh ra khỏi người mình, quát lên. “Làm gì đấy, mùi rượu thối chết đi được”
Tống Khang hơi ngẩng đầu, phát hiện mình đã nhận làm người. Anh khoát khoát tay “Xin lỗi, nhận nhầm người”. “Tên điên!” Cô ta chửi một tiếng, nhanh chóng tránh xa người hắn. Ở thành phố đông đúc xe cộ đi lại, một người đàn ông lang thang trên vỉa hè, trong miệng lẩm bẩm tìm kiếm bóng hình con Sen nào đó.
Tống Khang một lần nữa nhìn thấy bóng dáng anh cho là quen thuộc, lần này anh tiến đến nắm lấy tay cô gái đó.
Người kia bị anh làm cho giật mình quay lưng lại nhìn chằm chằm vào anh.
"Thằng điên, bỏ tay ra khỏi vợ tao đi" Người đàn ông đi bên cạnh cô gái kia hất tay anh ra một cái mạnh khiến người anh loạng choạng ngã xuống nền gạch lạnh lẽo. Thời tiết về đêm gió càng to, mà lúc rời khỏi nhà anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cảm giác cơn lạnh luồn vào trong cơ thể. Hắn ta đưa cô gái kia bỏ đi, đôi mắt hiện lên tia khinh bỉ anh. Mọi người xung quanh bắt đầu tập trung ánh mắt nhìn anh bằng con mắt kì thị. "Nhìn cậu ta ăn mặc cũng không đến nỗi ai ngờ lại." Người qua đường nhìn bộ dạng chật vật của anh lắc đầu ngán ngẩm. Ăn mặc có phong độ thế kia nhưng hành động lại chẳng khác nào kẻ bất lịch sự.
Mà cũng đúng, nhìn bộ dang bây giờ của anh có khác nào kể điên đâu? Tóc tại rũ rượi, áo quần xộc xệch nhăn nhúm, người không ra người.
Tống Khang tự cười trên nỗi đau của mình, Con Sen bỏ anh mà đi, còn ba mẹ không đoái hoài gì tới mình nữa. Thế thảm, bất lực cùng cảm giác thất vọng xen lãn.
"Sen ơi mày đâu rồi?"
Anh uống hết ngụm này rồi ngụm khác nhưng chỉ tăng thêm sự nặng trịu nỗi lòng. Anh muốn gặp con Sen, anh muốn trở về nhà.
Cô ngồi trên xe suy ngẫm lại những hình ảnh lúc trước mình ở nhà cậu chủ...
Cùng nhau gắn bó 5 năm_một khoảng thời gian dài, dù sao cô cũng đã nảy sinh tình cảm với anh nhưng là tình cảm đơn phương, đến từ một phía cho nên không dám thổ lộ, càng không có tư cách để thổ lộ.
Cô rất muốn nhảy xuống ôm lấy anh ngay lúc này, thế nhưng cánh cửa xe buýt chính là chìa khóa khóa chặt khoảng cách của hai người bọn họ.
22h55' tối, cô lang thang bước từng bước chân mệt mỏi về nhà, căn nhà nhỏ cũ kĩ rộng khoảng 3 gian chỉ mình mẹ cô sống. Cô đập cửa, gọi từng tiếng thật nhỏ "Mẹ ơi...con trở về rồi....mở cửa cho con" Kiều Anh vừa chợp mắt không lâu, bà chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của
con gái. Bà vô cùng bất ngờ, bước chân trở nên vội vàng chạy ra xem.
Bà mừng rỡ, tra chìa khoá vào ổ và mở cửa cho con. Năm năm xa con chưa một lần dám lên Thành phố thăm, bởi vì không dám, bởi vì chi phí tốn kém.
Bà rất nhớ con gái của mình, ngày đêm chỉ dám mong mỏi một cuộc điện thoại đã cảm thấy rất mừng rồi. "Uyển Nhi, con về sao không báo cho ta một tiếng”. “Sao trông con lại khổ sở thế này, hả?” “Đã ăn cơm chưa, muộn thế rồi sao còn trở về, có biết nguy hiểm lắm không?” Uyển Nhi, cái tên thân thiết 5 năm rồi giờ cô mới được nghe lại. Rất nhiều câu hỏi được Kiều Anh hỏi đi ra, bà ôm lấy người cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Được gặp lại con gái, bà cui mừng đến mức không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Nước mắt lại tuôn rơi trên khoé mắt, cô ôm chầm lấy mẹ mình, khóc lớn thành tiếng. Thanh âm phát ra nghe vô cùng tủi hờn, nhớ nhung và có một phần hạnh
phúc.
Tiếng nấc nghẹn phát ra từ trong lòng, cô giống như con mèo nhỏ co rúc vào lồng ngực của bà Kiều tìm hơi ấm.
Một hồi kích động, khóc lóc đi qua... Uyển Hy ngẩng cao đầu, mỉm cười nhẹ nhàng và nói “Mẹ ơi con muốn tắm, con muốn ăn những món ăn mẹ nấu, con muốn ôm mẹ ngủ một giấc, có được hay
không?”
"Uyển Nhi ngoan, mau vào nhà mẹ làm đồ ăn cho con"
Bà lấy cái túi đựng đồ từ tay con gái rồi dẫn cô vào trong nhà. Kiều Anh quay trở lại khoá cánh cổng, sau đó mới trở bước vào trong nhà.
Cô ngắm nhìn căn nhà cũ kĩ của mình nhớ lại câu nói kia của bà Tống “con ở!”. Tim cô thắt lại.
Nền gạch hoa đã bạc màu nhìn không rõ hoa văn của nó, thực lạnh lẽo, thực khinh bỉ!
Uyển Hy nhếch mép, lục trong chiếc túi của mình ra một bộ đồ. Cô tiến vào nhà tắm, tự nhốt mình bên trong. Cô không cởi bỏ đồ áo mà trực tiếp mở vòi nước xối lên người của mình. Uyển
Hy khóc từng tiếng rất nhỏ, thanh âm đã bị tiếng nấc là cho khản đặc, căn bản
đau rát nơi cổ họng, phát ra không thành lời.
Nước rất lạnh, cô còn chưa chuẩn chỉnh lại nhiệt độ nước nhưng đã xối lên người. Uyển Hy thân mình run rẩy, nước lạnh thấm vào từng thớ da thịt, gai ốc từng mớ nổi lên trên da.
Cô gục đầu xuống, nước theo mái tóc ướt nhẹp chảy từng giọt, giống như máu đang chảy không ngừng. Cô đau rát, tựa như có một lưỡi dao cứa sâu vào tận trong tim mình. Rất lâu...rất lâu sau khi nhốt mình trong nhà tắm, Uyển Hy vì không chịu đựng được sự lạnh lão cho nên rời khỏi nhà tắm.
Cô nhấc từng bước chân nặng trĩu ngồi vào ăn, dùng đồ trên bàn một cách rất ngon miệng. Những món ăn rau ria đơn giản nhưng lại rất ngon, ngon hơn cả lúc ăn sơn hào hải vị khi ở nhà Tống Khang.
Hương vị quê nhà tuy đạm bạc nhưng có đủ tình cảm của mẹ. Uyển Hy tham lam nuốt lửng từng muỗng cơm một.
Bà Kiều ngồi bên cạnh người cô, VỖ VỖ lưng con gái, thấy con đói đến như vậy vô cùng thương xót “Ăn từ từ thôi kéo nghẹn”. Không thấy cô trả lơi, bà tiếp lời “Con về thì lúc nào lên lại?” Cô nuốt chửng đồ ăn đi xuống, sau đó dừng lại nhìn bà Kiều, câu hỏi khiến cô thu lại cảm xúc nhưng rồi cũng thật thà kể cho mẹ nghe. “Mẹ, con chỉ xin mẹ đừng buồn, cho dù mẹ đánh con cũng được, chỉ xin mẹ...” Cô lo sợ đến mức nói không nên lời. “Đã xảy ra chuyện gì hả? Uyển Hy, con mau nói đi” "Bà Tống phát hiện con lên giường với cậu chủ, bà ấy tức giận đuổi con ra khỏi nhà. Mẹ, con xin lỗi không phải con cố ý dụ dỗ cậu chủ, con không có"