Chương 13
Tới ngày diễn ra sự kiện.... Cô khoác lên người chiếc váy được thiết kế riêng mà mình đã lựa chọn trước đó.
Uyển Hy sau khi đã được makeup kĩ lưỡng, cô nhìn bản thân mình trong gương và tuỳ tiện nở một nụ cười.
Cô tự cảm thấy bản thân mình rất quyến rũ cũng rất mê hoặc. Chỉ cần một nụ cười này, e là sẽ có biết bao nhiêu người bị mê hoặc.
Bà Kiều từ đại sảnh trở lại phòng trang điểm kiêm thay đồ. Bà bước đến cạnh người Uyển Hy, nhẹ đặt bàn tay lên bả vai để lộ của cô. Bà mỉm cười “Uyển Nhi của mẹ thật đẹp”. Cô xoa chiếc ghế lại đối diện mặt với bà Kiều, cười cười “Mẹ của con cũng rất đẹp!!”
Bà nắm lấy tay cô “Sắp tới giờ rồi, con chuẩn bị mọi thứ tới đâu rồi” “Mẹ, con có chút hồi hộp” Bà Kiều xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng trấn an “Không sao đâu, Uyển Nhi của mẹ rất tự tin mà, phải không?” Cô gật gật đầu, nụ cười trên đôi môi căng mọng càng thêm vài phần xao xuyến.
Tiếng nhạc chảy dọc khắc căn phòng rộng lớn, người dẫn chương trình bước lên khán đài cất giọng lảnh lót.
Mọi người tham dự ngừng việc phiếm chuyện, tập trung ánh mắt lên phía trên sân khấu, nơi ánh đèn đang sáng rực.
Thanh âm vô cùng thanh thuý của MC nữ vang lên “Không để quý vị thêm phần chờ đợi, ngay sau đây xin được kính mời đại sứ đại diện của công ty Tống Thị tiếp cận sân khấu”. Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên không ngớt, trong tiếng nhạc du dương trám bổng, từ bên trong cánh gà, cô bước ra khán đài một cách uyển chuyển nhẹ nhàng.
Ánh đèn pha cùng những ánh mắt mong đợi tập trung lên người Uyển Hy, tiếng Vỗ tay một lần nữa vang lên giòn giã.
Cô dừng lại giữa sân khấu-nơi dành cho mình tỏa sáng đêm nay. Bàn tay nhỏ nhắn nhận lấy mic từ người dẫn chương trình, đôi môi đỏ mọng nhếch lên phát ra âm thanh dễ nghe. "Lời đầu tiên cho phép tôi gửi lời chào tới quý vị khách quý Uyển Hy tự tin mỉm cười, cô hơi cúi đầu, ngắt lời một chút. “Tôi là Kiều Uyển Hy, người đại diện cho Tổng Thị, hôm nay rất vinh dự được giao lưu cùng các vị”.
“Xinh quá” “Cô ấy quả nhiên vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, con mắt của Tổng Thị chưa bao giờ
lâm"
Những lời khen ngợi cùng những lời chúc mừng vang lên từ phía dưới sảnh. Điều đó tiếp thêm cho Uyển Hy một động lực vô cùng to lớn.
Nụ cười trên đôi môi càng trở nên quyến rũ, động lòng người. Uyển Hy nâng cánh môi, chiếc cằm xinh đẹp hất lên cao ngạo. “Có được ngày hôm nay, quả thực là một quá trình vô cùng gian nan và vất vả. Có lẽ, cuộc sống là một phép thử, phép màu chỉ xuất hiện khi chúng ta nỗ lực. Và thầy Piter, chính là phép màu hiện hữu trong cuộc đời của tôi”
“Thầy, cuối cùng em cũng đã hoàn thành tâm niệm của mình, thầy có thể yên tâm rồi chứ? Sau này, em nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa, để thầy luôn tự hào, để Tống Thị không thất vọng lựa chọn em làm người đại diện cho công ty”. Uyển Hy dường như nghẹn ngào, khoé mắt mông lung một tầng hơi sương. Ánh mắt cô dán chặt lên người thầy Piter, cảm xúc trong lòng bắt đầu trào trực, một đợt sóng bắt đầu được gợn lên đánh chìm sự kiềm chế của cô. Thầy Piter mỉm cười, xúc động trước những lời chân thành của Uyển Hy. Cuối cùng, tâm nguyện của thầy cũng đã hoàn thành, đến lúc giao lại em cho Tổng Khang rồi.
Uyển Hy chuyển dời ánh mắt vào bên trong sân khấu, nơi mà Kiều Anh đang đứng. Bà ôn nhu nhìn cô, ánh mắt rưng rưng hơi nước.
Cô mỉm cười, một giọt nước mắt rơi xuống “Mẹ, hoá ra cuộc đời này vốn dĩ rất đơn giản, chỉ cần mình ôn nhu một chút với cuộc sống, nó tự khắc sẽ mỉm cười
với mình. Mẹ của con, mẹ là người phụ nữ tốt nhất, hoàn hảo nhất. Mẹ không phải
là phép màu, mà là ánh sáng của cuộc đời con” Bà Kiều được MC dẫn từ bên trong bước ra sân khấu. Lúc bà chỉ đi được nửa quãng đường, Uyển Hy kích động nhào tới ôm lấy người bà, khóc nấc lên thành
tiếng.
“Mẹ...con làm được rồi.” Kiều Anh vỗ vỗ lưng cô, tình thương tràn ngập từ trong ánh mắt. “Con gái của mẹ lúc nào cũng giỏi, con đã làm rất tốt”
Dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã mang theo nụ cười tươi của mọi người tham gia bữa tiệc, ai ai cũng nhìn cô bằng con mắt ngưỡng mộ. MC tiếp lời, bắt đầu khai tiệc, mọi người luyến tiếc rời mắt khỏi người Uyển Hy. Cô nhường lại sân khấu cho MC, nhân viên đưa hai mẹ con trở lại phòng thay đồ. Uyển Hy dặm lại lớ trang điểm bị nước mắt làm nhoè đi, sau đó cùng bà Kiều trở lại đại sảnh. Cô hướng phía Thầy Piter đang đứng tiến đến “Thầy Piter, chủ tịch Tổng"
Uyển Hy ôm lấy thầy, trong chốc lát cô buông người thầy ra, cười thật mãn nguyện. "Hôm nay em làm rất rốt, Uyển Hy”. "Uyển Hy chúc mừng" Cả Ông Tống và thầy Piter rất hài lòng về biểu cảm và những lời phát biểu vừa nãy của cô, rất thành công và tự tin, họ VỖ vai chúc mừng cô.
Một người phụ nữ chỉ mới độ tuổi đôi mươi mà có thể vững vàng trên con đường đời như vậy ắt hẳn đã trả qua rất nhiều chuyện đời, đặc biệt cô được đánh giá là một người phụ nữ có suy nghĩ đã trưởng thành.
Uyển Hy nhếch nhẹ khóe môi đáp trả lại lời chúc mừng vừa nãy của hai người "Cảm ơn mọi người” "Em có cảm thấy mặc như vậy rất hở hang quá không?" Tống Khang chen ngang lời của mọi người, anh cởi áo veo của chính mình ra khoác lên người cô che đi phần lưng bị hở. Nào đó Thầy Piter và ông Tổng cười chế giễu, cái tên Tống Khang này quả nhiên
mãn nhãn tinh tường, tính độc chiếm rất cao.
Uyển Hy đi đâu cũng gặp phải oan gia, cảm giác không bao giờ được thoải mái.
Cô tất nhiên tiếp nhận chiếc áo, nó dù sao cũng là thứ mà tạm thời cô có thể lợi dụng, đến lúc không cần có thể vứt bỏ, chẳng sao!
Uyển Hy đưa đôi mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của bà Kiều. Cô tiến tới cạnh người Kiều Anh, thì thầm vào tai bà “Mẹ, con muốn giới thiệu mẹ với mọi người”
“Được”
Cô kéo tay Kiều Anh đi tới, giới thiệu bà với mọi người “Giới thiệu với mọi người, đây là mẹ của tôi, hẳn là lúc nãy mọi người cũng thấy rồi” “Mẹ, còn đây là chủ tịch Tổng và con trai của ông ấy” Bà Kiều vui vẻ nở một nụ cười hiền hậu, tính chào hỏi nhưng khi bà nhìn vào khuôn mặt của Tổng Trác Nhiên thì bà ngây người tại chỗ. Người đàn ông trước mặt, là người mà bà mong muốn được gặp suốt bao nhiêu năm nay.
"Trác Nhiên...?" Khuôn mặt của bà Kiều kéo căng lại, cảm xúc nhất thời là ngây người nhìn người con trai đứng trước mặt. Tống Trác Nhiên thoáng chốc hiện lên tia kinh ngạc nhìn người phụ nữ mà ông tìm kiếm suốt 20 mấy năm.
Giây phút bà bước ra trên sân khấu, ông Tổng đã nhìn thấy khuôn mặt kia trông khá quen, không ngờ lại chính là Kiều Anh. “Kiều Anh, quả nhiên là bà!”. “Không ngờ tôi lại có thể gặp được ông.” Bà Kiều xúc động. Nhắc lại chuyện cũ năm xưa... Tống Trác Nhiên và Tô Dật là bạn thân, năm đó bà Kiều và ông Tô đính ước, đợi sau khi giải quyết mọi chuyện ở thành phố sẽ về cưới bà nhưng đợi mòn mỏi 20 mấy năm trời vẫn không thấy ông ấy. Một lời cáo biệt cũng không có, sự chờ đợi vẫn luôn nhen nhóm trong lòng bà suốt hai mươi mấy năm trời. Bà không gặp lại Tô Duật, cũng không có địa chỉ của Tổng Trác Nhiên!
Mọi tung tích về hai người bọn họ, trở nên mờ nhạt.