Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2 

DN 

Kể từ lúc làm chuyện không nên với Tống Khang, cô thực sự cảm thấy vô cùng sợ hãi và không dám đối diện với anh nữa. 

Anh đẹp trai, anh là người có quyền thế có tiền bạc, mà cô, chỉ là một con ở nghèo túng, đến cả việc thổ lộ tình cảm cũng không có dũng khí. Cô, là một kẻ thất bại trong xã hội, căn bản không xứng được với một người giống như Tống Khang. 

“Cậu chủ nước cam đây ạ" Cô lễ phép bưng cốc nước cam đến trước mặt cho Tổng Khang. Anh căn bản mục đích không phải nhận lấy mà lại giở thói biến thái, lưu manh đưa tay vỗ mông có một phát nhẹ. Nụ cười trên đôi môi Tổng Khang trở nên ma mị. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, ly nước cam sẽ bị rơi xuống sàn nhà. "Sen ơi đêm nay ở lại phòng tay ôm tao ngủ đi". "Không được đầu cậu chủ, lỡ phu nhân về đột ngột thì em biết phải ăn nói làm sao?" 

Con sen sợ hãi đặt ly nước cam lên bàn, khua khua bàn tay từ chối lời mời gọi của anh, đêm đó là do cô không làm chủ được bản thân nên lỡ phát dại một lần, lần này, e là nó đã vô cùng sợ hãi và suy nghĩ tận mấy ngày liền. 

Cô lỡ ngu một lần rồi nên chừa không dám được đà làm tới. Mà Phu Nhân và Lão Gia về đột ngột thì biết ăn nói làm sao? "Phu Nhân ngày kia mới về, mau qua đây cho tao hôn cái đi" Tống Khang rất mạnh miệng, hành động theo ham muốn chiếm đoạt của mình. Đến cả cơ hội để cô từ chối, anh cũng không cho cô. "Không được đâu ạ, cậu chủ nên ngủ sớm đi em còn công việc phải làm". Bước chân của cô trở nên gấp gáp, mọi hành động được bản năng chỉ đạo. Mặc dù, đã cung nhau sống chung 5 năm, rung động là cư nhiên sẽ có, nhưng chỉ có điều không dám thổ lộ đi ra. Huống hồ, anh lại có thể thu hút mọi sự chú ý của cô, không thể từ chối là điều khó khăn nhất đối với cô lúc này. Nhưng, khi vừa mới bước đi được nửa bước thì cổ tay bị anh giữ lại, anh ngang 

ngược ép người cô nằm nhoài trên chiếc giường kingsize rộng lớn. Có mơ tưởng, cô cũng không ngờ rằng mình được nằm trên một chiếc giường êm ái như thế này. 

Hay tay của cô bị anh khóa chặt trên đầu, anh lại dở cái đôi mắt ma mị ấy để cuốn cô vào vòng xoáy thoản mãn dục vọng của mình. "Tao cho phép mày đi rồi sao? Đêm nay không phục vụ tao thì đừng hỏi tại sao phu nhận biết đêm đó" "Cậu chủ... tha cho em đi...đau lắm". Cô rưng rưng nước mắt, căn bản là bị hắn bắt ép đến sợ hãi. Càng không biết phải che dấu tội lỗi của mình bằng cách nào? "Mày có đồng ý không thì bảo?" Cô suy nghĩ trong sự sợ hãi, một hồi lâu mới lên tiếng trả lời lại. Quả thật lúc anh ra vào khiến cô đau đớn vô cùng, cô thật lòng không muốn đầu nhưng lỡ cậu chủ tiết lộ cùng phu nhân thì nó không còn đường mà sống yên ổn trong cái nhà này nữa. Cho dù là ra ngoài xã hội, cũng khó khăn để đối diện mặt với mọi người. Thay vì chọn đường lui cho mình, cô nên mghe theo lời của hắn, một lần lỡ bước, cả đợi nhuốm bẩn theo. Bởi vì, cô đã cùng anh ngồi chung một con thuyền, muốn trốn thoát cũng không được, muốn quay lại từ đầu càng không thể nữa rồi. 

Cô cuối cùng nghiến răng gật đầu nhẹ. Anh được nước liền cúi xuống hôn môi cô, cởi đồ của cô rồi bắt đầu cồn việc làm tình của mình. 

Đồ trên người cô bị anh cởi ra rồi vứt bừa bãi trên sàn nhà, Tống Khang cũng nhanh chóng thoát y, cậu nhỏ cứ ngứa ngáy từ nãy giờ rồi. 

Anh bắt đầu tiến sâu vào cơ thể của cô, thanh âm ái muội vang lên một cách kiều diễm “A...ưm...ưm..." 

Phần hạ bộ của cô co rút không ngừng, nó ôm sát lấy cậu nhỏ của Tổng Khang như muốn mời gọi anh vào sâu hơn nữa. 

Tống Khang ngược lại không co rút ra mà còn cố vào sâu vào hơn. Anh để hai chân cô gác lên hai vai mình, cả người hạ thấp xuống một chút. Cô cảm nhận được cảm giác khó chịu dâng đến lên tận não, cảm giác hiện tại 

(0 

khiến cô như tê liệt, mặt cô nhăn nhó kêu lên từng tiếng mị hoặc. "Sâu quá...aa...đau" Tiếng kêu của cô làm cho Tổng Khang thêm phần hoảng hốt vội đi ra. Cơn đau bất chợt ập đến nhưng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy trống rỗng truyền phía bên trong vùng hạ bộ. "Ưm....ưm...ư" Cô bây giờ lại rất muốn, phần dưới của cô rất khó chịu cho nên cái miệng không tự chủ được khẽ rên lên, thanh âm khàn khàn. Tổng khang lại chiều theo ý cô, anh đưa bàn tay nâng mông cô lên cao hơn một chút, rồi tiến vào mạnh bạn hơn lần trước. Cô cảm nhận được sự đau đớn nhưng đồng thời truyền đến cảm giác được lập đầy, thoả mãn. 

Đơn giản chỉ là, tôi cần được thoã mãn, tôi mua em. Nhiệm vụ của em là phục vụ tôi đêm nay. Một người ham muốn, một người cho. Giữa bọn họ, sự hoà quyện chỉ có thể là một cuộc gia dịch thân thể mà thôi. Trong căn phòng bị dục vọng ám lấy, tiếng rên không ngừng phát ra tăng thêm phầm ma mị. 

Bàn tay của Tống Khang tùy tiện xoa nắn hai bên bầu ngực mềm mại của cô. Cô hơi cúi người hôn lên môi anh, anh bây giờ lật đổi tư thể mình nằm trên ra sức làm loạn bên trong người cô. 

Môi anh hôn nhẹ từ trán cô trượt xuống sống mũi, môi rồi lại hôn mạn bạo lên cổ, cô thuận theo ngửa người, cho tới khi đầu anh thấp dần. Tay cô bây giờ có thể sờ được đầu của anh, chờ đợi lâu quá cô liền rên rỉ từng tiếng vẻ khó chịu cùng ngứa ngáy đến cùng. 

Mồ hôi đã vữa ra thẩm trên hai cơ thể trần truồng. Từng giọt nhỏ xuống trên vai, từng lọn tóc. "Ưm...khó chịu a...nhanh lên...ư" "Từ khi nào mày trở nên dâm đãng như vậy Sen?" Tổng Khang cười tà mị liếc mắt lên nhìn khuôn mặt cô đang cầu cứu, anh đứng phắt người dậy chặn miệng lại. Làn môi mỏng hôn lên môi cô điên cuồng giống như lúc đầu, đầu lưỡi tiến vào 

khoang miệng càn quét mật ngọt. Còn cô bàn tay di chuyển trượt trên khuôn ngực anh mang tính chiếm hữu rất lớn. 

Xong một tư thế Tống Khang lại chuyển qua tư thế khác, cho đến khi anh cảm thấy mệt mới cho phép thân thể cô ngừng nghỉ. 

Một đêm kích tình đầy mãnh liệt cho tới lúc Tống Khang mệt mỏi ôm lấy cô ngủ thiếp đi. 

Cả hai chìm vào giấc ngủ sau cơn mệt mỏi. [......] Sáng hôm sau, Tổng Khang phải dậy sớm để đến công ty. Anh hôn nhẹ lên trán cô, gửi một lời chúc ngọt ngào “Buổi sáng tốt lành, Sen yêu dấu" 

Tổng Khang lập tức rời khỏi nhà, lái xe tới công ty xử lí tài liệu. Đêm qua, cô vì quá mệt mỏi nên ngủ đến giờ vẫn chưa muốn dậy. Tầm 9h sáng, vợ chồng Tống Phu Nhân về nhà đột ngột mà không thông báo. Đến cả Tống Khang cũng không biết chuyện này. 

Bà dạo quanh một vòng trong nhà, sau khi không thấy bóng dáng của con Sen đầu liền nghĩ rằng cô đã ra ngoài mua đồ. 

Bà Tổng đi qua phòng xem xem anh đã ngủ dậy chưa thì vô tình nhìn thấy hình ảnh cô đang ngủ như chết trên giường, đặt biệt trên người không có mặc gì. Bộ nội y vứt bừa bãi dưới sàn nhà tựa như đang châm chọc một điều gì đó. Không! Nó dường như đang thay bà Tổng khinh bỉ sự dơ bẩn của cô. 

Tống Phu Nhân giây phút đó đứng hình, bà kéo phắt chiếc chăn ra, hình ảnh cô trần truồng như nhộng, trên người chị chết vết thâm khiến bà nhất thời để mạch cảm xúc. 

"Con Sen...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK