Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8 

Ở lại bệnh viện mấy ngày, sức khỏe cô dần hồi phục nhưng tinh thần chẳng khá lên mà ngày càng tồi tệ. 

Cô như người mất hồn ngồi đơ người nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ buồn lại nghĩ tới khoảng thời gian ở nhà cậu chủ rồi lại khóc. "Uyển Nhi...ăn chút cháo đi con". Bà Kiều tự tay nấu cháo mang lên cho con gái, là món cháo hạt sen thơm phức. Cô cười trừ nhận lấy rồi ăn một cách ngon lành. 

Nhìn tâm tư con gái xem ra khá hơn khiến bà Kiều vơi đi nỗi lo trong lòng, bà sợ sau cú sốc này cô sẽ trầm cảm. 

Bà đưa muỗng chảo lên trước mặt cô, Uyển Hy mắt vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, miệng không động đậy một chút. Bà Kiều hạ tay xuống, nét mặt buồn rầu. Chợt, Uyển Hy liếc ánh mắt qua người mẹ mình, thanh âm yếu ớt vang lên “Mẹ...con muốn đi du học" 

Kiều Anh bất động nhìn con gái mình, không ngờ rằng cô lại chắc nịch nói ra những lời này. Bà suy nghĩ một lúc, rất nhanh trả lời lại Uyển Hy. “Con nghĩ thông suốt rồi chứ? Chỉ cần là con mong muốn, mẹ sẽ không ngăn 

cản" 

Uyển Hy nhẹ gật đầu. 

Cô thở dài... Thế giới này tàn nhẫn quá, cô không thể yêu thương nổi nó nữa. Cô muốn tìm kiếm một thế giới mới, làm lại từ đầu, xoa dịu vết thương trong lòng mình. "Vâng" 

Một cái lắc đầu vô cùng chắc nịch. 

Uyển Hy sau khi đã phục hồi cô bắt đầu nộp hồ sơ học tiếng, giường như mọi thời gian cô dành cho việc học. 

Trước đây, Uyển Hy không được ăn học đàng hoàng cho nên cô gặp rất nhiều khó khăn. Thế nhưng, đổi lại cô vô cùng chăm chỉ, mức độ tiếp thu khá nhanh so 

với những người khác. 

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã trôi đi một năm. 

Đến ngày cô bay... Bà Kiều đích thân ra sân bay tiễn con, trên mặt bà hiện lên tia buồn bã cùng lo 

lång. 

Con gái đi suốt 3 năm có người mẹ nào mà không nhớ thương cơ chứ? "Mẹ...con đi rồi mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đừng để bị ốm nhé” Bà nhẹ gật đầu, mỉm cười “Mẹ biết rồi” “Qua bên kia nhớ giữ gìn sức khoẻ, mẹ đợi con trở về cùng những thay đổi của 

bản thân” 

“Con sẽ không để mẹ thất vọng” Bạ Kiều ôm con bé, hai người chào tạm biệt nhau. Cô tuy là mệt mỏi nhưng vẫn muốn tìm kiếm hình bóng ai đó trước khi rời đi nhưng thực tế đã khiến cô thất vọng. 

Uyển Hy bước chân lên máy bay, cô ngoái đầu nhìn lại mẹ mình một chút nữa. Cư nhiên, bà Kiều vẫn luôn dõi theo từng bước chân của cô. Uyển Hy mỉm cười, vẫy tay với mẹ mình. Trên khoé mắt cô lúc đó đọng lại một tầng sương mỏng. 

Năm năm sau... 5 năm một khoảng thời gian đủ dài để Uyển Hy cô lột bỏ cái vỏ yếu đuối, nhu 

nhược của bản thân. 

5 năm cô tập chữa lành vết xước trong tim và xóa đi quá khứ đau thương, đặc biệt cô dành 5 năm để xóa đi cái tên Tống Khang mãi mãi trong kí ức của mình. 

Tổng Khang bây giờ chỉ là dĩ vãng trong quá khứ của cô, Uyển Hy trước kia đã bị chính anh giết chết, cô thật sự thay đổi. 

Cô đau đủ rồi, bây giờ quay về điều cô cần là kiếm tiền, nếu có cơ hội tốt cô sẽ trả thù những người đã đem lại đau thương cho cô. 

Một cô gái với đôi chân dài thon thả dáng người mảnh khảnh bước những bước chân uyển chuyển trên sân bay, khiến mọi ánh nhìn tập trung vào người cô nhất là 

những người đàn ông chưa có vợ. Uyển Hy gỡ chiếc kính râm xuống tùy tiện tìm kiếm hình bóng Bà Kiều. "Mẹ con ở đây" 

Cô vẫy vẫy tay, kéo vali một mạch đi về phía bà Kiều. Cách đó không xa, bà Kiều vội vã chạy tới chỗ con gái. 

Trong lòng bà dâng lên một cỗ vui mừng khôn xiết. "Uyển Nhi con về rồi, Uyển Nhi của mẹ về rồi" Hai mẹ con ôm lấy nhau giữa đám đông, bà Kiều vui sướng gặp lại con gái sau 5 năm xa cách. 5 năm bao nỗi nhớ nhung, lo lắng dồn hết trong lòng khiến bà cảm thấy lòng nặng trĩu nhưng nay gặp được con gái khỏe mạnh như vậy nỗi lo lắng bỗng xua tan hẳn đi. "5 năm rồi nhìn con khác đi hẳn, suýt nữa ta nhận không ra" "Mẹ, chúng ta về nhà trước đi" Bà Kiều gật gật đầu, cúi người xách hộ vali cho cô. Căn nhà cũ kĩ ở ngoại thành bà Kiều bán đi rồi, bây giờ chuyển lên thành phố sống, mua hẳn một căn nhà hai tầng rộng lớn của công ty bất động sản. 

Trong suốt năm năm qua, Uyển Hy gửi về cho bà Kiều một số tiền rất lớn, là cô cừa học vừa kiếm ra vì muốn mẹ mình có một cuộc sống khấm khá hơn. 

Về đến nhà, cô mệt mỏi nằm ườn ra ngủ một giấc dài tới chiều tối. Ngoài trời, mặt trời loang lổ một mảng đỏ chói ở phía chân núi xa xa, trời ngà ngà tối rồi. "Reng...reng" tiếng điện thoại kêu inh ỏi làm cô tỉnh giấc, bàn tay Uyển Hy hậu đậu với lấy điện thoại trong bóng tối áp lên tai nghe. "Alo thầy Piter?" 

Giọng cô có chút biếng nhác, Uyển Hy vừa tỉnh lại cho nên còn chưa khôi phục chất giọng của mình. Từ bên kia một giọng nói vang lên ấm áp khiến cô khỏe hẳn ra. "Về tới nhà chưa? Sao nghe giọng em uể oải thế kia?” "Nhờ phúc của thầy lớn cho nên em đã về tới nhà một cách an toàn và ngủ một giấc thật ngon” 

Uyển Hy cười cười qua điện thoại, ông thầy Piter này cũng gần 50 rồi nhưng mà tính tình lại giống như trẻ con vậy. 

May nhờ có thầy nâng đỡ về cả học phí và chỗ ở mà Uyển Hy cô mới có ngày hôm nay, là cô nợ ông ấy rất nhiều. "Khá ổn rồi đấy, nhưng có một tin mừng cho em đây” “Gì tin mừng gì thế?” Cô gãi gãi đầu, vừa ngáp vừa hỏi. Ngày mai chúng ta có một cuộc hẹn, em sớm chuẩn bị tinh thần đi”. "Hẹn, với ai vậy ạ?” 

Uyển Hy nói với cái giọng tò mò muốn biết đối tác là ai. Chắc là một mối làm ăn lớn nên thầy mới dặn dò cô rất kĩ lưỡng. 

"Ngày mai gặp rồi em sẽ biết, cậu ấy còn trẻ nhưng rất giỏi lại còn đẹp trai, không khéo thầy sẽ gả em cho cậu ta". 

Thấy đúng là rất biết đùa, đùa được mọi lúc mọi nơi. Vì vậy cô rất thích thầy, thầy làm cô quên đi mọi chuyện buồn. "Thầy này...thôi em đi ăn đây, tạm biệt thầy trước nhé”. Uyển Hy không thèm nói với thầy Piter nữa, thầy lúc nào cũng chọc cô, chọc dai mới chịu cơ chứ. "Nhớ ăn uống cho tốt vào, ngày mai là ngày quan trọng với em đấy" “Vâng” 

Uyển Hy bây giờ mệt muốn nằm viện luôn cho rồi, ở bệnh viện có người hầu được nằm điều hòa nữa. 

Mà cô biết thầy vội như vậy tìm việc cho cô là muốn cô kiếm được mối làm ăn tốt, cơ hội này hiếm có cho nên thầy muốn cho cô nắm bắt nó. 

Ngày hôm sau.... Cô mặc một chiếc váy ôm body khá đơn giản, chân đi đôi giày cao gót phối với một chiếc túi xách nữa vừa đẹp, vừa tôn dáng và tôn lên vẻ đẹp quý phái của con người cô. 

Đi vào nhà hàng, cô và thầy chỉ việc tìm phòng vì khách đã đặt và tới rồi. "Cạch" cánh cửa phòng vip của nhà hàng được bàn tay trắng trẻo hơi nhăn của 

thầy Piter mở ra mang theo nụ cười của Uyển Hy nhìn vào trong. Nhưng, những giây sau... Cô nhất thời ngốc trệ tại chỗ, đôi mắt trợn ngược nhìn chằm chằm vào khuôn 

mặt cương nghị của người đàn ông ngồi trong đấy. Không gian ở trong giường như im lặng đến lạ thường, Uyển Nhi câm nín tại chỗ. Đến thở cô cũng không dám thở mạnh. Nụ cười trên môi tắt ngẫm cho đến khi một giọng nam vang lên. "Cô gái, gặp lại em rồi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK