• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Di truyền cách thế hệ?
 
             Lưu Diệp không thích ở ký túc xá nên đã thuê một căn hộ rộng một trăm mét vuông ở ngoài trường, hai phòng ngủ hai phòng khách, không to cũng chẳng nhỏ, có lúc Tần Minh muốn chơi game, mà ra quán net thì quá đắt nên sẽ ở cùng với cậu ta.  

             Sau khi vào phòng, Tần Minh chào hỏi Lưu Diệp rồi đưa Tần Phong vào phòng mình, nhưng vừa vào phòng thì thấy cảnh tượng bên trong… đúng thật là khiến người khác xấu hổ.  

             Chăn gối trên giường lộn xộn vô cùng, giống như vừa bị lật tung lên.  

             Sợ Tần Phong hiểu nhầm, Tần Minh vội chạy ra phòng khách kéo Lưu Diệp vào, chỉ vào đống “dấu vết” của một cuộc hoan vui kia rồi mắng: “Cái thằng này, có phải lại đưa bạn gái về không?”  

             “Mẹ chứ, cậu chơi thì chơi đi, sao không vào phòng cậu mà nhất định phải qua phòng tôi? Tôi nói mãi cậu không sửa à?”  

             Lưu Diệp lắc đầu, cười xòa: “Cái đó… hì hì… tôi sai rồi, biết sai rồi mà! Chú Tần, chú đừng để ý, bây giờ cháu sẽ thu dọn, thay ga trải giường mới cho hai người luôn”.  

             Nói rồi, Lưu Diệp liền bắt tay dọn dẹp, vừa thu xếp phòng ngủ, vừa lầm bầm: “Hừ, không phải vì cậu gọi tới thì bây giờ anh đây vẫn vui vẻ đấy, còn trách tôi nữa….”  

             “Tiểu Minh, con cũng giúp một tay đi, đừng để bạn con làm một mình”.  

             Tần Minh cười đáp, đứng dậy đi vào phòng dọn dẹp với Lưu Diệp, hai người lóng nga lóng ngóng nửa ngày trời mới dọn xong.  

             “Hì hì… ờm, chú Tần, chú cứ ở với Tiểu Minh trong phòng này đi, đừng đi vội, muốn ở bao lâu thì ở, cũng để cháu được tiếp đãi chú đàng hoàng”.  

             Tần Phong lắc đầu, vỗ vỗ vai cậu ta, cảm kích nói: “Thôi, ngày mai chú sẽ đi, nhóc con, lần này cảm ơn cháu quá, lần sau bảo Tiểu Minh đưa về nhà chú chơi, chú sẽ làm cơm quê cho cháu ăn”.  

             “Ha ha… vậy thì tốt quá, khi nào có thời gian nghỉ, cháu nhất định sẽ cùng Tiểu Minh về chơi, hê hê…”  

             Lưu Diệp nói chuyện thêm với bố con Tần Minh rồi cậu ta quay về phòng mình, vất vả cả một ngày, mệt đến mức đặt lưng xuống là ngủ ngay.  

             Trong phòng Tần Minh.  

             Tần Phong ngồi trên ghế, nhìn chăm chú Tần Minh một lúc, đến khi Tần Minh nổi hết da gà lên mới hỏi: “Tiểu Minh, y thuật của con có lẽ không chỉ đơn giản là học ở trường đâu nhỉ? Mà bố cũng chưa từng dạy con, hơn nữa… bây giờ con còn giỏi hơn bố nhiều”.  

             Trên đường về, Tần Phong vẫn luôn giữ nghi ngờ này trong lòng, đến giờ không nhịn được nữa nên phải hỏi rõ ràng.  

             “Ầy…”  

             Tần Minh đảo mắt, đáp ngay: “Con cũng không biết có chuyện gì, dù sao thì vừa tỉnh lại, trong đầu con hình như đã có rất nhiều kiến thức liên quan đến đông y”.  

             “Đúng rồi, không phải bố nói nhà họ Tần chúng ta từng có một danh y lẫy lừng sao? Có lẽ là di truyền cách thế hệ? Hi hi… y thuật của vị lão tổ đó đã bất ngờ truyền thụ cho con!”  

             Nghe vậy, Tần Phong bực mình trợn mắt lườm Tần Minh, căn bản không tin lời anh nói.  

             Di truyền cách thế hệ, vậy đã cách bao nhiêu thế hệ rồi? Hơn nữa chuyện may mắn thế sao lại rơi trúng đầu Tần Minh? Đúng là hoang đường vô lý.  

             “Thằng nhóc con muốn bịp ai, nói, có phải lén lút theo học thầy nào ở bên ngoài không? Mà vị kia vì thích thanh tịnh, không cho phép con nhắc đến ông ta?”  

             Tuy Tần Phong thường ở trong núi, nhưng cũng biết trên thế giới có nhiều người tài ẩn dật, cho nên mới suy đoán như vậy, hơn nữa cách giải thích này cũng rất hợp lý!  

             Vừa nghe xong, Tần Minh như mở cờ trong lòng, đang lo lắng không có lý do nào hợp lý, không ngờ Tần Phong lại nghĩ ra hộ mình.  

             “Cái này… hì hì… bố, nếu bố đã biết rồi thì đừng hỏi con nữa?”  

             Tần Minh trả lời lấp lửng, thật sự điều Tần Phong không biết là y thuật của anh đúng là được “di truyền cách thế hệ”!  

             Thấy mình vừa đoán đã trúng, Tần Phong cười cười, xoa đầu Tần Minh, gương mặt ông lộ vẻ tán dương.  

             “Được… được lắm! Coi như ông trời đối xử với Tần Phong tôi không tệ, Tiểu Minh, con nhất định phải dùng y thuật cứu giúp nhân dân, hành y cứu người là lẽ phải, không được làm mất mặt tổ tiên nhà họ Tần, biết chưa?”  

             “Vâng, bố yên tâm, cái khác chưa dám nói, nhưng ít nhất con sẽ không làm bố mất mặt”.  

             “Tốt! Có câu này của con thì bố yên tâm rồi, bố tin sẽ có ngày thấy con công thành danh toại!”  

             Nói một lúc, hai mắt của Tần Phong cũng trở nên mơ màng, dường như nghĩ đến một số chuyện cũ đau lòng mà ông luôn cất giấu trong lòng, ông nói: “Đợi tương lai con có thành tựu rồi, có lẽ… có thể đón bà ấy về, cả nhà cùng đoàn tụ…”  

             Dáng vẻ bây giờ của Tần Phong, Tần Minh đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần khi còn ở nhà, đặc biệt là kỳ lễ Tết, Tần Phong đều ngồi trước cửa, rầu rĩ hút thuốc một mình.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK