Chương 16: Đi lấy điện thoại
“Bố! Bố...bố nói cái gì vậy! Con...ài, không thèm để ý tới bố nữa!”, Chu Hiểu Yến chu miệng, quay ngoắt đầu sang một bên, không nói gì.
Ông Lâm thấy vậy bật cười thành tiếng, nói: “Hiểu Yến, việc này có gì mà phải xấu hổ, Tiểu Minh ấy à, nói về tướng mạo, năng lực, nhân phẩm đều hơn người, không biết có bao nhiêu cô gái chạy theo, lời vừa rồi của giám đốc Chu thực ra là đang ủng hộ cháu đấy”.
“Ông Lâm nói không sai, Tiểu Minh tài giỏi như vậy, tôi đương nhiên sẽ ủng hộ hết mình”.
Vừa nghe vậy, Chu Hiểu Yến lập tức ngẩng đầu, song nụ cười vừa xuất hiện trên gương mặt liền tắt ngấm.
“Hừ! Nhất định không thể để thua Liễu Đình, không được, con phải lên kế hoạch cụ thể”.
...
Ra khỏi bệnh viện, Tần Minh liền lên xe bus đi về phía đồn cảnh sát, tuy nói bây giờ có điện thoại mới rồi, nhưng sim và và danh bạ vẫn còn trong điện thoại cũ, cho nên sẽ phải đi lấy về.
Sau một tiếng, xuống xe đi bộ tới Đồn cảnh sát, Tần Minh tìm đại một người ở tầng một, khách sáo hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi một chút, Phùng Thiến làm ở chỗ nào?”
Tần Minh vừa nhắc tới Phùng Thiến, sắc mặt người đó lập tức trở nên cổ quái, hỏi ngược lại: “Cậu là gì của Phùng Thiến...”
“Ồ, điện thoại của tôi ở chỗ Phùng Thiến, nên tìm cô ấy để lấy điện thoại”.
“Lấy điện thoại...được rồi, Phùng Thiến ở tầng ba, bây giờ có lẽ vẫn đang trong phòng, cậu đi đi”.
Nói lời cảm ơn xong, Tần Minh liền chạy lên tầng ba, nhân viên bảo vệ thấy anh đi rồi, mới lắc đầu, nói: “Còn đưa cả điện thoại cho Phùng Thiến, quan hệ này...ha ha...chả nhẽ là bạn trai của Phùng Thiến? Nếu thật sự là như vậy, thì người anh em này cũng giỏi phết...”
Tầng ba, trong phòng làm việc.
Tần Minh thấy cửa không khoá, chứng tỏ có thể mở cửa vào, thế nhưng vừa mở cửa bước vào, liền nghe thấy tiếng cười đầy tính tứ của đôi nam nữ phát ra, hai mắt anh trợn tròn, bất ngờ.
“Chơi lớn thế luôn! Ban ngày ban mặt, dám ngồi xem phim người lớn trong phòng làm việc? Theo cách nói của Lưu Diệp, đây chắc chắc là...”, Tần Minh thầm nghĩ.
Thấy Tần Minh đi vào, Phùng Thiến vội vàng nhấn tạm dừng, híp mắt nói: “Bố mẹ không dạy anh, trước khi vào phòng phải gõ cửa hả?”
“Ha ha...tôi gõ rồi chứ, chỉ có điều cô chú tâm xem phim quá không nghe thấy”, Tần Minh cười ý nhị.
“Tôi xem phim?”
Phùng Thiến chỉ tay vào mũi mình, lập tức hung hăng ném điện thoại trên bàn về phía Tần Minh, lớn tiếng quát mắng: “Thật không ngờ, trông cũng tử tế mà đầu óc cũng đen tối gớm nhỉ!”
May mà Tần Minh đã đột phá cảnh giới Đoán Cố, anh chụp ngay lấy chiếc điện thoại, nhưng nhìn màn hình, liền á khẩu.
“Sao thế? Không cười tôi sao? Ồ đúng rồi, tôi vừa lục xem, trong điện thoại của anh có không ít phim người lớn, loại nào cũng có, thật không nhìn ra, anh lại 'bác ái' đến thế!”
Phùng Thiến châm chọc cười nhạo, Tần Minh lúc đó chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống, đồng thời thầm chửi Diệp béo đáng chết, vì những thứ này đều là của tên béo đấy tải xuống!
Tần Minh không nói lời nào, liền rút sim điện thoại cho vào điện thoại mới, rồi gọi cho Diệp béo.
“A lô, gì đấy?”
“Con mẹ nó! Tên béo nhà cậu, sau này đừng có lấy điện thoại của tôi tải mấy cái phim con heo, tôi phải đánh cậu bầm dập thì thôi!”
Mắng chửi một hồi, Tần Minh liền tắt máy, lắc đầu, cười gượng: “Cô...đừng hiểu nhầm, những cái đó không phải của tôi, tôi chân chính thế này, không có thói quen xem những phim đấy”.
“Chậc, liên quan gì tới tôi! Lại còn đổi sang Iphone 7 luôn? Không phải định tới tán tỉnh tôi đấy chứ?”
“Nhưng mà đứa sinh viên nghèo như vậy, lấy đâu ra tiền mà mau điện thoại đắt thế? Chị đây còn không dám mua, không phải trộm được đấy chứ?”
Tần Minh ngơ ngác, coi như được mở rộng tầm mắt về tài ăn nói của Phùng Thiến, vội xua tay, nói: “Được một đại mĩ nhân tặng, không chỉ tặng điện thoại, mà còn tặng nhà ở Bích Thành Thuỷ An, đẹp trai mà, biết sao được”.
“Yo...lại còn gái xinh? Bích Thành Thuỷ An? Quỷ mới tin anh!”
Nói xong, thấy Tần Minh định đi, Phùng Thiến lập tức gào lên: “Đứng lại! Đừng đi vội, tôi có chuyện muốn hỏi anh!”