Chương 14: Lấy khí điều khiển châm
Nghe vậy Tần Minh liếc đồng hồ, quả nhiên đã hơn mười hai giờ, liền cười ảo não, bảo: “Tôi… vừa rồi ngủ quên mất, không ngờ vừa tỉnh thì cậu đã về rồi!”
“Ngủ? Cậu xem cậu làm cho cả nhà chướng khí mịt mù, toàn là mùi thuốc, khó ngửi chết đi được, cậu nấu thuốc gì thế? Nấu cho cậu à?”
Nói đến nấu thuốc, Tần Minh ngẩn người, vội cười hì hì rồi chạy ngay ra phòng bếp, trộn bã thuốc còn lại trong nồi với một ít nước mới đưa cho Lưu Diệp.
“Hề hề…. ê béo, cậu đừng nói tôi không quan tâm cậu, hôm qua tôi nhìn khí sắc của cậu là thấy thận khí thiếu hụt, rõ là chứng khí hư, cậu uống thuốc này đi, đảm bảo sẽ bổ sung khí huyết ngay!”
“Thật chứ?”
Thấy nước thuốc màu vàng nhạt trong bát, Lưu Diệp nghi ngờ hỏi lại, nhưng hai mắt lại lóe sáng, sau khi có được lời khẳng định chắc nịch của Tần Minh, cậu ta dứt khoát ngửa cổ uống cạn.
Sau đó Tần Minh cười cười vỗ vai cậu ta, bảo cậu ta về phòng ngủ, ai mà biết đến nửa đêm cậu chàng vẫn hai mắt chong chong, chỉ còn cách mặc quần áo hẹn bạn gái ra nhà nghỉ…
Ngày thứ hai.
Tần Minh dậy rất sớm, dạt dào niềm tin chạy tới bệnh viện, vào phòng bệnh của Chu Nghĩa Minh, lấy kim châm ra Chuẩn bị châm cứu.
Nhìn thấy Tần Minh tới, Chu Nghĩa Minh bỏ tờ báo trong tay xuống, cười hỏi: “Tiểu Tần, hôm nay đến sớm thế? Hiểu Yến với Thiếu Hoa còn chưa tới!”
“Vâng, chú Chu, cháu nói cho chú một tin tốt, bệnh của chú có lẽ không cần đến một tháng, nửa tháng sau là có thể khỏe hẳn rồi!”, Tần Minh cười bí hiểm.
Lúc này ông Lâm cũng cười ha ha bước vào phòng: “Tiểu Tần à, xem ra cậu rất chắc chắn, chả lẽ chiêu đánh nhanh thắng nhanh cậu nói tối qua, hôm nay dùng được rồi?”
“Ha ha… không sai, có thể dùng được luôn, nhưng chú Chu, có thể chú sẽ chịu khổ đôi chút, lúc nữa sẽ cảm thấy đau đầu, nhưng đó là hiện tượng bình thường, nhất định phải chịu đựng, giữ cho cơ thể bình ổn”.
“Được, cháu cứ châm cứu đi”, Chu Nghĩa Minh mỉm cười đáp lời.
Tần Minh gật đầu, mở túi kim châm ra, vẫn dùng Thái Ất Thần Châm, nhưng điều khác trước là mấy mươi chân này đâm vào cơ thể Chu Nghĩa Minh, mỗi cây châm tựa như đang rung động với tần số khác nhau!
Thấy vậy, ông Lâm trợn tròn mắt, không nhịn được mà bật thốt lên: “Đây là… tuyệt kỹ đông y, lấy khí điều khiển châm?”
Tần Minh cười gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Đây chính là lấy khí điều khiển châm, ông Lâm, xin giữ yên lặng”.
“Được được được… tôi… tôi không nói nữa, không nói nữa….”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng hai tay ông ta đang run lên bần bật, hai mắt sáng ngời nhìn Tần Minh cắm châm, như muốn khám phá bí mật của lấy khí điều khiển châm.
Lấy khí điều khiển châm được gọi là tuyệt kỹ đông y, bởi vì những người am hiểu kỹ nghệ này dường như đã không còn nữa, đến ông Lâm là người hiểu nhiều biết rộng, cũng chỉ từng thấy trong sách cổ mà thôi.
Tuy thấy Tần Minh cắm châm rất nhẹ nhàng, nhưng nỗi khổ trong đó chỉ có mình Tần Minh mới hiểu, không chỉ cần tập trung tinh thần, chia chân khí giả trong cơ thể mình ra làm mười mấy phần, còn cần chia đều những phần đó vào trong kim châm, mà sau khi vào cơ thể Chu Nghĩa Minh sẽ từ từ tiêu diệt sạch khối u trong đầu ông ta.
Mà đây cũng là sự vượt trội của đông y so với y thuật phương Tây, nếu Chu Nghĩa Minh trị bệnh bằng y thuật phương Tây, vậy sẽ không còn cách nào khác ngoài phẫu thuật mở hộp sọ, mà não là cơ quan phức tạp nhất trong cơ thể người, một khi có sai sót trong phẫu thuật thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng đông y thì khác, lợi dụng nguồn khí vô hình, từ từ tiêu diệt khối u trong não, không chỉ an toàn, trị hết bệnh mà còn không hại đến bệnh nhân.
Lần châm cứu này thuận lợi khác thường, chỉ nửa giờ sau, Tần Minh đã làm xong, nhưng cả người lại như mềm nhũn ra, ngồi trên ghế lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục lại.
“Lợi hại quá… tôi hành y bao lâu nay, không ngờ cũng có cơ hội được tận mắt thấy dùng khí điều khiển châm. Ha ha… tuổi trẻ tài cao! Tiểu Tần, cậu là bác sĩ đông y giỏi nhất tôi từng gặp, không có người thứ hai!”
Tần Minh nghe xong liền vội phẩy tay cười: “Ông Lâm, ông đừng khen tôi như vậy, bây giờ có thể đưa chú Chu vào chụp CT não, xem khối u trong não có nhỏ đi không?”
“Được được… bây giờ tôi sẽ đi!”
Chu Nghĩa Minh bật cười, khẽ lắc đầu, tuy đúng thật là có cảm giác đau chích, nhưng bây giờ lại đỡ hơn nhiều, ông ta nhanh chóng xuống giường, cùng ông Lâm ra ngoài, vừa hay lại gặp Chu Hiểu Yến.
“Hiểu Yến, Tiểu Tần ở bên trong, con vào ngồi với cậu ấy, cũng nói chyện đôi câu với người ta”, Chu Nghĩa Minh đánh mắt vào phòng, cười đầy thâm ý.
Chu Hiểu Yến lè lưỡi tinh nghịch, bước vào phòng ngồi cạnh Tần Minh.
Trong phòng có hai người họ, không khí cũng theo đó mà trở nên ngượng ngùng….