Chương 18: Lời mời của Chu Mộng Nhu
Vừa rời khỏi văn phòng của tổ cảnh sát điều tra, trong lòng Tần Minh cảm thấy vô cùng khoan khoái, lão già Mã Hiên kia phải trải qua kiếp sống lao tù hơn nửa đời người, như thế không chỉ là để trút giận thay Tần Phong, mà cũng coi như trừ bỏ một mối họa lớn cho giới y học.
Lúc ngồi trên xe bus, Tần Minh gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn Giả Huyên của mình. Sau khi báo tin bình an, anh nói với cô giáo rằng nửa tháng sau mình sẽ quay về trường. Giọng nói của Giả Huyên ở đầu dây bên kia cũng có vẻ vui mừng, chẳng qua cứ nói được đôi câu là lại ho khan.
“Cô Giả, cô… có phải cô đang ốm không ạ? Hay bây giờ em qua chỗ cô xem bệnh nhé ạ?”
“Hả? Không cần, không cần đâu… Cô chỉ bị chút bệnh vặt từ ngày xưa thôi mà… Khụ khụ… Tẹo nữa là ổn thôi. Vết thương của em vừa mới lành, mấy ngày này phải chú ý nghỉ ngơi, có gì thì cứ trao đổi với cô nhé?”
Mỗi lần nghe thấy giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của Giả Huyên, trong lòng Tần Minh liền cảm thấy ấm áp, anh cười đáp lời: “Vâng, em biết rồi. Cô cũng nên chú ý sức khỏe nhé ạ, nếu họng không thoải mái thì hãy pha trà kim ngân, kỷ tử và lười ươi để uống nhé!”
“Ừ được, em cứ lo cho bản thân đi. Đừng cứ lo mãi cho cô thế!”
…
Lúc xuống xe rồi bước vào trong nhà Lưu Diệp, vừa mới đóng cửa lại thì Tần Minh đã nghe thấy tiếng nức nở yêu kiều của con gái và âm thanh trêu chọc của đàn ông. Nghe thấy âm thanh, anh liền đi tới, sau khi tới trước cửa phòng Lưu Diệp thì bèn lắc đầu cười khổ.
“Hầy… Xem ra không thể tiếp tục sống cùng nhà với Lưu Diệp được nữa rồi, bằng không… Ngay cả mình cũng chẳng thể chịu nổi mất!”, Tần Minh nhủ thầm.
Sau đó anh cũng không gõ cửa cắt ngang “chuyện tốt” của Lưu Diệp. Từ trước tới nay, anh chẳng bao giờ làm mấy chuyện khiến người khác mất hứng kiểu đó nên bèn quay về phòng khách rồi ngồi xuống, vừa uống trà vừa nghịch chiếc Iphone7 mà Chu Hiểu Yến mới tặng cho mình.
Trước giờ Tần Minh chưa từng sử dụng loại điện thoại di động cao cấp như vậy, có một vài tính năng phải mày mò mãi thì anh tạm thời hiểu cách dùng.
Khi anh vừa mới hiểu rõ rồi, Lưu Diệp để trần nửa người trên cũng từ trong phòng bước ra, theo sát phía sau là một cô gái cao gầy…
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, hai người họ đã nhìn thấy một người đang ngồi ở phòng khách, Lưu Diệp bày ra vẻ mặt khổ không nói nổi, còn cô gái thì lập tức hét toáng lên, ôm chặt thân mình rồi lao ngay vào trong phòng, “loạt xoạt” mặc quần áo vào.
“A Minh này… Cậu… Aizzz… Cậu về lúc nào không về mà lại cứ thích về đúng lúc này, quả đúng là muốn hại chết cậu bạn béo này mà!”
Tần Minh bất lực lắc đầu, rồi nói: “… Hai ngày nữa tôi sẽ dọn khỏi đây, tôi mới tìm được phòng rồi. Nhưng mà Béo à, cậu… cũng dồi dào tinh lực gớm! Chuyện này nọ… hơi nhiều quá thì phải!”
Nghe anh nói vậy, cậu bạn bỗng thở dài, đang tính nói câu gì đó thì cô gái vừa rồi đi ra với dáng vẻ đã mặc quần áo nhưng không chỉnh tề là bao, sau khi liếc mắt nhìn anh và Lưu Diệp một cái, cô ta mặc kệ lời căn ngăn của Lưu Diệp mà tức khắc đóng sập cửa rồi đi thẳng.
“Chà… Nóng tính ghê nhỉ!”, Tần Minh lạnh giọng nói.
Lưu Diệp thấy vậy, vội vàng nói qua đôi câu với Tần Minh, sau đó nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đuổi theo ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Hàn Lộ! Đừng chạy! Ai dà… Từ từ đã! Em… em hãy nghe anh nói chút đi mà!”
Thấy thế, Tần Minh cũng lập tức hiểu ngay, có vẻ Lưu Diệp đã bị cô gái tên Hàn Lộ kia nắm thóp rồi. Cơ mà, nhìn từ bề ngoài thì có thể thấy được, cô gái Hàn Lộ kia có vẻ… chẳng phải dạng hiền lành gì cho cam.
Hôm sau.
Trời vừa mới sáng, Tần Minh đã có mặt ở bệnh viện để châm cứu cho Chu Nghĩa Minh. Ông Lâm đứng một bên quan sát, lần này ông ta còn mang cả giấy bút, chốc chốc lại ghi chép vài thứ trong quá trình Tần Minh châm cứu.
Trước lạ sau quen, rút kinh nghiệm mấy lần trước, lần châm cứu này Tần Minh đã thấy thuận tay hơn hẳn, chỉ mất nửa tiếng đã xong.
Nhưng sau khi châm cứu xong, anh vẫn cảm thấy hơi mệt, sau gáy đổ đầy mồ hôi, sắc mặt cũng không dễ nhìn hơn là bao.
“Cậu không sao chứ? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi!”, Chu Hiểu Yến không nói gì mà dẫn Tần Minh đến chỗ ghế ngồi, còn lấy khăn ướt trong túi mình ra lau cho anh, vẻ mặt vẫn vô cùng tự nhiên.
“Khụ khụ… À, tôi không sao đâu. Cậu cứ để tôi tự lau, tôi làm được mà…”
Nói xong, Tần Minh liền cầm lấy tờ giấy ướt trên tay Chu Hiểu Yến, sau đó quệt quệt vài cái rồi lại im lìm uống nước để tránh xấu hổ.
“Nhóc Tần à, mấy thanh niên các cháu ấy, nếu không có gì làm thì đừng ru rú trong nhà mãi làm gì, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài tản bộ, giải sầu gì gì đó chứ!”, Chu Nghĩa Minh vừa nói vừa cười to.
Nghe thấy vậy, Chu Hiểu Yến vội vàng tiếp lời ngay: “Vừa hay hôm nay tôi cũng không có việc gì! Tần Minh này, tôi biết một rạp chiếu phim cũng khá được đó, hay là chúng ta cùng đi xem phim nhé?”
Thấy hai bố con Chu Nghĩa Minh kẻ xướng người họa, Tần Minh cảm thấy đầu mình ong ong nhưng cũng không tiện từ chối, sau khi ngẫm nghĩ một lát, anh đành phải gật đầu đáp: “Như vậy… cũng được!”