Mà mỗi khi Tần Minh hỏi ông nguyên nhân, ông đều lặng yên không nói, thậm chí còn nổi giận đùng đùng. Lâu dần, Tần Minh cũng không còn hỏi nhiều nữa, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm thấy sở dĩ Tần Phong đau buồn như vậy có lẽ là liên quan đến người mẹ đã không còn nhớ rõ trông như thế nào của mình.
Không thể không nói, Tần Phong là một người đàn ông có ôm trong mình những câu chuyện đau lòng.
Một lúc sau, Tần Minh mỉm cười với bố mình rồi nói: "Bố, lần này bố đừng đi nữa, ở lại thành phố Đông Minh với con. Chúng ta mở một phòng khám trong thành phố, con tin là dựa vào y thuật của con thì không bao lâu nữa chúng ta sẽ có chỗ đứng ở đây. Đến lúc đó hãy để con hết lòng hiếu thuận với bố".
Thấy sắc mặt đầy hy vọng của Tần Minh, Tần Phong lại khẽ cười rồi lắc lắc đầu: "Tiểu Minh, bố biết con không muốn để bố phải chịu khổ. Nhưng bây giờ bố đã không còn hoài bão ý chí, chỉ muốn ở thôn núi non xanh nước biếc hết quãng đời còn lại này".
"Có một câu nói rất hay, thế giới là của bọn ta, cũng là của các con, nhưng cuối cùng vẫn là của các con. Các con giống như mặt trời ban trưa, hy vọng có thể gửi gắm vào các con. Tiểu Minh, trước đây bố không biết con có y thuật này nên cũng không yêu cầu con cái gì, nhưng bây giờ con có năng lực, vậy thì nhất định phải cố gắng làm việc!"
"Bố, con biết rồi ạ!"
Khuyên giải một lúc, thấy ý Tần Phong đã quyết, Tần Minh cũng không biết phải làm sao. Anh không nói thêm nữa, nhưng trong lòng thầm thề rằng, đợi sau này mình xuất sắc hơn người, chắc chắn sẽ để bố mình sống một cuộc sống thoải mái!
Nếu bố đã không muốn rời khỏi thôn núi đó, vậy thì mình sẽ làm cho thôn núi đó phồn hoa giống như thành phố lớn!
...
Trong một căn phòng được trang trí nguy nga tráng lệ.
Hoàng Thông vừa rời khỏi bệnh viện, đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, hai chân bắt chéo, lắc lắc cái chân bên trên, uống rượu giải sầu. Hắn ta không ngờ rằng cú đâm mạnh của mình lại không đụng chết Tần Minh, tên nhóc này mạng lớn thật. Cũng không biết Chu Hiểu Yến thích cái thằng nhà quê này ở điểm nào. Nhưng dám cướp người con gái của hắn ta thì đúng là chán sống rồi. Lần này mạng lớn, nhưng chưa chắc lần sau tên này còn may mắn như thế.
Ngồi bên cạnh Hoàng Thông còn có một cô gái với dáng người mảnh khảnh, gương mặt bình thường nhưng có khí chất. Chỉ là cô gái lúc này lại có gì đó cẩn trọng.
"Phù..."
Sau khi nhả khói thuốc ra, Hoàng Thông gảy tàn thuốc, quay đầu nhìn cô gái đó rồi nói: "Liễu Đình, biết tại sao hôm nay tôi gọi cô đến đây không?"
Liễu Đình cúi đầu, vén mái tóc, trông có vẻ rất dịu dàng nho nhã, cô ta nhẹ giọng nói: "Không... tôi không biết, không phải anh nói gọi tôi đến để tâm sự với anh sao?"
"Tâm sự? Ha... ha ha... cô đừng giả bộ nữa. Thật sự không biết bằng vẻ ngoài thanh thuần này của cô, trước đây đã lừa được bao nhiêu thằng đàn ông bất chấp tất cả theo đuổi cô rồi, bao gồm cả thằng ngu tên Tần Minh nữa!"
Hoàng Thông vừa nói vừa nâng cằm Liễu Đình lên, mặt của hai người gần như sắp kề sát vào nhau, hắn ta nói tiếp: "Cô biết không? Tôi từng phái người điều tra về cô, cũng biết dưới vẻ ngoài thanh thuần này của cô, thật ra ẩn giấu một... trái tim đầy toan tính thủ đoạn, đúng chứ?"
Cảm nhận được hơi nóng phả lên mặt mình, sắc mặt Liễu Đình đỏ ửng. Nhưng khi cô ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra chút khác lạ, nhìn thẳng vào Hoàng Thông rồi nói: "Rốt cuộc anh muốn nói gì? Anh... anh điều tra đến đâu rồi?"
Nghe vậy, Hoàng Thông đứng dậy cười ha ha, vỗ tay cái độp: "Thế mới đúng chứ, còn chuyện tôi điều tra đến đâu, khà khà... Lúc cô học năm nhất đại học từng được một quản lý cấp cao của công ty bao nuôi, còn mang thai một đứa con của hắn".
"Mà sau khi phá thai, vị quan chức cấp cao đó còn bỏ rơi cô. Tất nhiên cô cũng lừa ông ta được một khoản lớn, tôi nói không sai chứ, người đẹp họ Liễu?"
Liều Đình không hề thẹn thùng, cô chỉ khẽ cười vài tiếng rồi nói: "Anh Hoàng quả nhiên là thần thông quảng đại, lúc đó... tôi chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, bởi vì..."
"Không cần phải nói nhiều, tôi không có hứng thú với lý do của cô. Tôi chỉ muốn nói với cô, bắt đầu từ ngày hôm nay, cô chính là bạn gái trên danh nghĩa của Hoàng Thông tôi. Tất nhiên, cô cũng sẽ đạt được những điều cô muốn, cô không có ý kiến gì chứ?"
Hiểu được ý của Hoàng Thông, sắc mặt Liễu Đình bỗng thay đổi. Mà ngay lúc cô ta đang do dự, cái tát của Hoàng Thông khiến cô ta ngã lên ghế sô pha rồi điên cuồng cưỡng hôn.
"A! Anh Hoàng, anh... anh không được như vậy! Tôi vẫn chưa..."
"Bớt giả bộ đi! Sau đêm nay, một trăm ngàn tệ sẽ là của cô!"
"Thằng nhãi Tần Minh lần này không chết cũng được thôi, nhưng tên nhãi đó dám cướp phụ nữ với ông đây, hừ! Hãy đợi ông đây phục thù đi, lần phục thù này sẽ bắt đầu từ người con gái mà cậu ta thích, là cô đấy, Liễu Đình!", Hoàng Thông ghì giọng quát giống như một tên điên.
Lần này Liễu Đình lại không giãy dụa, cô ta dịu dàng nói: "Anh Hoàng, tôi... tôi đồng ý với anh, nếu như anh cũng phải nói được làm được. Sau này, tôi là bạn gái của anh..."
Nói xong, hai tay của Liễu Đình dần dần quàng lên cổ của Hoàng Thông, gỡ bỏ lớp ngụy trang...