Chương 6: Mời chào
Không ngờ rằng Mã Hiên vừa mới bước ra vài bước là đã bị hai nam bác sĩ phía sau đè ngay xuống đất: "Hừ! Làm việc cùng với thể loại cặn bã mặt người lòng thú như ông, tôi cũng cảm thấy xấu hổ!"
Một vị bác sĩ khác dường như trước đây có thù hận gì đó với Mã Hiên còn đập vào đầu lão ta một cái: "Đàng hoàng chút đi! Nếu còn dám làm loạn nữa thì tôi tháo luôn hai cánh tay của ông đấy! Đến lúc đó xem ông còn cố chấp được nữa không?
Âm mưu bại lộ, Liễu Văn Quyên ngồi sụp trên đất mà kinh hồn bạt vía một trận, bà ta lập tức chạy tới ôm lấy chân của Chu Hiểu Yến, khóc thút thít van xin: "Hiểu Yến, con tha cho dì được không? Ý định ban đầu của dì căn bản không phải như này, là do Mã Hiên xúi bậy dì mới phạm vào sai lầm tày trời này! Nể tình dì là mẹ kế của con có được không?"
"Cái đồ chó cái này! Tôi xúi giục bà? Tôi chỉ là một bác sĩ quèn, bà là một phu nhân giàu có, nếu không phải là bà chủ động đến tìm tôi thì tôi với bà có thể gặp nhau sao?"
"Chính là ông! Ông ham muốn sắc đẹp của tôi, dùng thủ đoạn ép tôi làm những việc tôi không muốn! Bây giờ thấy chuyện xấu xa bị lộ tẩy, còn muốn kéo tôi vào tù với ông sao? Đừng hòng!"
"Mẹ kiếp! Cái đồ chó cái! Tôi... tôi sẽ giết chết bà!"
Mã Hiên giãy giụa, nhưng căn bản không thể vùng ra được, trái lại còn phải chịu không ít nỗi đau về da thịt.
Thấy đôi cẩu nam nữ này bắt đầu cắn xé nhau, Chu Hiểu Yến cũng hơi tức giận, cô ấy đẩy phăng Liễu Văn Quyên ra rồi mắng chửi bà ta: "Mấy năm nay bà đã tiêu xài bao nhiêu tiền tài của bố tôi rồi hả? Với lại, bà đã từng vì gia đình họ Chu chúng tôi, vì bố tôi, vì tôi và anh tôi làm những việc mà một người mẹ kế nên làm chưa?"
"Bây giờ lòng tham của bà không đáy, dã tâm ngày một lớn, còn định hại chết bố tôi, ngụy tạo di chúc, cướp đoạt gia sản, bà... bà còn là người sao? Hả!"
Dù sao Chu Hiểu Yến cũng là một cô gái, khả năng chịu đựng có giới hạn, nói một hồi rồi bỗng dưng che miệng khóc nấc lên. Vì sự hy sinh mà mấy năm nay bố mình dành cho Liễu Văn Quyên là không xứng đáng.
Tần Minh đành phải an ủi cô: "Mọi việc đều đã qua rồi, cũng không cần phải đau lòng nữa. Lần này bố cậu cũng coi như họa hóa phúc, nhổ bỏ được một thành phần xấu. Nếu như người đàn bà độc địa này cứ mai phục xung quanh cậu, tương lai nói không chừng còn xảy ra chuyện gì đó".
Chu Hiểu Yến ừ khẽ một tiếng, cô ngửa đầu nhìn Tần Minh rồi nói một cách cảm kích: "Cảm ơn cậu, Tần Minh, cậu là ân nhân của cả nhà tôi!"
Thấy Chu Hiểu Yến không có ý định nói giúp mình, Liễu Văn Quyên định cầu xin lần nữa nhưng hết cơ hội rồi.
...
Ba cảnh sát đẩy cửa bước vào, người dẫn đội là một nữ cảnh sát với dáng vẻ hiên ngang. Cô ta có gương mặt trái xoan, eo thon nhỏ, đôi chân dài, khuôn mặt cực kỳ xinh xắn, là một kiểu mỹ nữ khiến người ta gặp một lần thì không bao giờ quên.
"Chúng tôi đã được nghe nói sơ bộ về sự việc rồi, ai là Mã Hiên và Liễu Văn Quyên?", nữ cảnh sát oai phong kia hỏi.
"Đội trưởng Phùng, chính là hai người kia, lần này làm phiền cô rồi, nhất định phải xử lý theo phép công, không cần phải nể mặt bệnh viện. Mấy cái loại súc sinh này bắn chết cũng quá đáng!"
Phùng Thiến gật đầu, ra hiệu cho hai cảnh sát phía sau áp chế hai người Mã Hiên và Liễu Văn Quyên rồi nói: "Ông Lâm yên tâm, chuyện này vốn là nghĩa vụ của tôi, cũng xin phía bệnh viện nhanh chóng gửi kết quả hóa nghiệm thuốc đặc trị kia đến cục cảnh sát. Ngoài ra, đoạn video đó tôi cũng mang đi để xác định thật giả".
"Ở đây!"
Tần Minh nhanh chóng đưa điện thoại qua đó, đôi mắt lại có chút đăm đăm. Một nữ cảnh sát cực phẩm như thế này mà trước kia anh chưa từng nhìn thấy.
Chu Hiểu Yến thấy thế thì lập tức bĩu môi, thầm mắng anh háo sắc. Phùng Thiến thấy điện thoại Tần Minh đưa tới, còn nhận ra ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Cô ta nhoẻn miệng cười rồi nói đùa: "Vẫn là Nokia rởm hả? Anh bạn nhỏ, sau này tán gái thì ít nhất phải chuẩn bị IPhone7 nha".
Nói xong Phùng Thiến lấy điện thoại, ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo rồi rời đi cùng với mấy người khác. Chuyện này khiến Tần Minh đỏ cả mặt.
"Hừ! Ngay cả người nổi tiếng đanh đá của cục cảnh sát mà cũng dám động vào, cậu thấy xấu mặt chưa?", Chu Hiểu Yến lẩm bẩm với vẻ bất mãn.
Ở ngay trước mặt bố mình làm ra chuyện xấu mặt như vậy, Tần Minh ngay lập tức cười gượng: "Ớ... tôi thật sự không có ý trêu đùa cô ấy mà".
Dáng vẻ này của Tần Minh khiến ông Lâm được một trận cười sang sảng, suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói: "Tiểu Tần à, không ngờ trình độ Đông y của cậu lại cao siêu như thế, không bằng... cậu làm việc bán thời gian ở bệnh viện không? Tôi biết việc học tập của cậu bận bịu, bình thường không có chuyện gì thì cũng không cần phải tới đây đâu, chỉ những lúc gặp phải tình huống khẩn cấp như hôm nay thì đến giúp là được. Cậu thấy thế nào?"
"Còn đãi ngộ thì cậu yên tâm, cậu không chỉ được nhận lương hàng năm cấp bậc chủ nhiệm, sau nửa năm có thêm xe, sau một năm thêm nhà, ba phòng ngủ hai phòng khách, cậu thấy sao?"
Ông Lâm vừa nói xong, các bác sĩ y tá ở đó đều xanh cả mặt. Bọn họ có mấy người ở bệnh viện mười mấy năm mà còn chưa có đãi ngộ như thế! Không ngờ rằng ông Lâm lại coi trọng Tần Minh đến vậy.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt mà mọi người nhìn về phía Tần Minh tràn đầy sự ngưỡng mộ, thậm chí còn có chút đố kỵ.
Dường như hiểu được tâm lý mọi người, ông Lâm hừ lạnh một tiếng: "Đừng có mà không phục, trong các cậu, nếu ai có khả năng như Tần Minh thì tôi cũng sẽ cho người đó đãi ngộ y như vậy!"
Nghe xong, mọi người lập tức im bặt. Trước tiên không đề cập tới việc ở đây đều là bác sĩ Tây y, chỉ hiểu biết lơ mơ về Đông y, cho dù là bác sĩ Đông y thì tám phần mười cũng không có bản lĩnh bằng Tần Minh.
"Ớ... ông Lâm, ông đề cao tôi quá rồi. Dù sao tôi cũng chỉ là học sinh, vẫn phải lấy việc học làm trọng. Những việc này chờ tôi tốt nghiệp đã rồi hãy nói!", Tần Minh từ chối khéo léo.
Lời từ chối không có chút làm ra vẻ nào của Tần Minh vượt ngoài dự đoán của những người ở đây. Có người thầm mắng Tần Minh ngốc, có người nói Tần Minh không biết điều, nhưng ông Lâm lại càng tán thưởng Tần Minh. Trong xã hội thích khoe khoang như hiện nay mà có một người trẻ tuổi với tính cách này thì thật hiếm gặp.
"Hừm, vẫn ngốc y như trước!". Chu Hiểu Yến giậm chân nói, cô cảm thấy tiếc nuối thay cho Tần Minh, nhưng trong lòng chẳng biết vì sao lại có chút ngọt ngào.
"Được thôi... vậy chuyện này bàn sau đi. Nhưng mà sau này tôi muốn tìm cậu giúp đỡ, cậu không được từ chối nha!", ông Lâm cười nói. Lúc này ông ta bất giác coi Tần Minh là người ngang hàng ngang vế với mình. Tuổi còn nhỏ mà lại có y thuật như vậy, giương mắt khắp xã hội bây giờ, e rằng cũng gần như không có ai.
Tần Minh mỉm cười, gật đầu nói: "Cảm ơn sự yêu mến của ông Lâm, nếu gọi tôi nhất định sẽ tới!"
Sau một lúc thì sóng gió trước đó cũng dần tan biến. Khi ông Lâm và các bác sĩ khác đang định hỏi Tần Minh xem trước đó anh đã dùng biện pháp gì để cứu Chu Nghĩa Minh thì Chu Nghĩa Minh lại mơ màng tỉnh lại, điều này khiến mọi người đều kích động.