Chương 3: Tin tôi đi
Nhìn thấy cô gái đó, Tần Minh và Lưu Diệp liếc mắt nhìn nhau, hai người họ đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, dường như cũng rất khó hiểu. Tại sao nửa đêm nửa hôm hoa khôi trường lại đến bệnh viện? Mà trông dáng vẻ còn rất gấp?
"Này, người đẹp họ Chu, ở đây!"
Trước đây ba người họ đều là bạn học cấp ba, bây giờ lại học chung một trường đại học, mối quan hệ cực kỳ thân thiết. Ngay sau đó Lưu Diệp vẫy vẫy tay về phía cô gái đó để ra hiệu.
Sau khi nhìn thấy cậu ta, đặc biệt là nhìn thấy Tần Minh bên cạnh cậu ta thì sắc mặt cô gái đó bỗng trở nên vui vẻ, vội vã lau mặt rồi chạy chậm tới: "Tần Minh? Cậu... cậu khỏe rồi sao? Hôm qua lúc tôi nhìn thấy cậu, cậu vẫn còn hôn mê mà!"
"Ừa... Tôi mạng lớn nên khỏe lên như kỳ tích vậy đó. Cơ mà Chu Hiểu Yến, nhìn dáng vẻ của cậu không giống như bị bệnh, là... trong nhà có người nằm viện sao?", Tần Minh vò đầu hỏi.
Sắc mặt Chu Hiểu Yến lập tức sụp đổ, vừa lộ ra vẻ buồn rười rượi vừa gật đầu: "Là... là bố tôi, tôi vừa nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch từ phía bệnh viện nên cuống cuồng chạy đến đây. Mấy ngày trước vẫn còn yên ổn, sao hôm nay lại..."
Nói xong, Chu Hiểu Yến lại khóc thút thít: "Tần Minh, tôi không nói thêm nữa, tôi phải nhanh chóng đến xem bố tôi sao đã!"
"Khoan đã!"
Tần Minh gọi một tiếng, anh nhớ đến, trước đó ở cửa phòng làm việc có nghe thấy một bác sĩ hình như gọi bệnh nhân là giám đốc Chu, ánh mắt anh lập tức có gì đó kỳ lạ, anh thầm nói: "Không phải... trùng hợp như thế chứ?"
"Minh Tử, cậu hâm à?", Lưu Diệp khẽ kéo Tần Minh, Chu Hiểu Yến cũng quay người lại, nhìn anh với khuôn mặt khó hiểu.
"Chu Hiểu Yến, tôi với cậu cùng lên xem thế nào đi. Tôi học y mà, có lẽ tôi có thể giúp được".
Sau khi nghe thấy vậy, Chu Hiểu Yến suy nghĩ một lúc rồi cảm kích gật đầu. Còn Lưu Diệp thì liếc mắt nhìn Tần Minh, nói thầm: "Cái tên này muốn thừa dịp người đẹp đau lòng để lấy lòng ấy gì, muốn tạo thiện tình thì cứ nói thẳng, còn làm kiểu quang minh chính đại, xí! Chút y thuật mà cậu học có thể giúp được cái sh*t ấy!"
Lúc này, Tần Phong cũng trả tiền xong rồi đi qua đây. Sau khi biết đầu đuôi sự việc, ông ta cũng quyết định đến xem thế nào.
Mặc dù Tần Phong chỉ là thầy lang thôn núi, kiến thức đông y cũng là tự học từ một số sách y. Nhưng cái gọi là thầy thuốc, trái tim nhân ái, nếu đã gặp phải chuyện này thì sẽ không có lý do để bỏ mặc.
Tầng chín, phòng cấp cứu, cửa phòng làm từ gỗ du, dưới ánh đèn chiếu rọi mang đến cho người ta một cảm giác cao cấp xa hoa.
Khi đám người Mộng Chu Nhu chạy tới, bên ngoài phòng bệnh đã có một nhóm nhân viên y tế vây quanh. Có khá nhiều chuyên gia tập trung lại để thảo luận gì đó, nhưng nhìn qua sắc mặt thì không được tốt cho lắm.
"Bố tôi sao rồi ạ?"
Đám người đó nghe thấy thì quay ra nhìn, sau khi thấy Chu Hiểu Yến, một vị bác sĩ già tóc bạc đeo kính vội vàng đi tới, trong tay còn cầm bản thỏa thuận miễn trách nhiệm: "Cô Chu, bệnh tình của giám đốc Chu không thể trì hoãn được nữa, cô mau ký thỏa thuận này, tôi lập tức sắp xếp phẫu thuật cho ông ấy, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng".
"Cái gì! Sao lại như thế?! Mấy hôm trước vẫn bình thường mà... hôm qua bố tôi còn vừa nói vừa cười với tôi nữa, hôm nay sao lại như vậy rồi!"
Chu Hiểu Yến quát to như mất khống chế, Tần Minh thấy thế vội vàng đỡ lấy hai vai cô ta, trầm giọng khuyên nhủ: "Chu Hiểu Yến, cậu đừng như vậy, sự việc không tới mức độ xấu nhất, vẫn còn khả năng cứu vãn được, bình tĩnh đi!"
Tần Minh vừa nói vừa đảo mắt nhìn mấy nhân viên y tế kia thì phát hiện ra là Mã Hiên, trong lòng bỗng cảm thấy nặng trĩu. Xem ra suy đoán trước đây của bản thân không hề sai, người bệnh xui xẻo bị hại thật sự là bố của Chu Hiểu Yến.
"Bệnh nhân mắc bệnh gì?". Tần Phong bất thình lình hỏi.
"Là u não ác tính, mấy hôm trước vẫn lành tính, cũng không biết là nguyên nhân gì mà nay lại biến thành ác tính rồi!"
Vừa nghe thấy u não ác tính, Tần Phong liền ngậm miệng lại. Dựa vào chút y thuật ít ỏi của mình thì chẳng có cách chữa trị gì đối với loại bệnh nghiêm trọng như thế này.
"Cô Chu, bệnh của giám đốc Chu thật sự không thể chậm trễ nữa, cô mau mau ký tên đi!". Vị bác sĩ già tóc bạc đeo kính lại bắt đầu khuyên nhủ.
Còn lúc này, Chu Hiểu Yến cũng bình tĩnh trở lại, cô nghẹn ngào hỏi: "Ông Lâm, bệnh của bố tôi, hy vọng làm phẫu thuật có thể chữa khỏi là bao nhiêu?"
Vị bác sĩ già được gọi là ông Lâm lắc lắc đầu, thở dài nói: "Việc chữa khỏi thì gần như là không có hy vọng, chỉ có thể dùng phương pháp phẫu thuật để cải thiện tình hình, kéo dài được ba đến năm năm. Mặc dù như vậy, tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật cũng chỉ có... khoảng hai phần mười!"
Nghe xong, Chu Hiểu Yến lảo đảo về phía sau vài bước, bản thỏa thuận miễn trách nhiệm trong tay cũng rơi xuống đất, lắc đầu nói: "Không... tôi không thể ký, mai anh tôi về rồi... đợi anh ấy đến thì quyết định sau đi..."
"Chuyện này..."
Ông Lâm lộ ra vẻ khó xử, nhưng ông ta cũng hiểu, bảo một cô gái chừng hai mươi tuổi phải đưa ra một quyết định như thế, thật sự hơi làm khó đối phương rồi.
Thấy thế, Tần Minh nhíu mày lại, trong đầu bắt đầu cố nhớ lại phần đông y ghi chép trong Huyền Linh Đạo Điển. Một lúc sau, anh trầm giọng nói: "Chu Hiểu Yến, tôi nắm chắc bảy mươi phần trăm có thể cứu được bố cậu, cậu... có tin tôi không?"
"Hồ đồ!"
Ông Lâm quát mạnh một tiếng: "Bây giờ người trẻ tuổi đều điên như thế sao? Hừm, bảy mươi phần trăm? Cho dù mời bác sĩ giỏi nhất thế giới đến đây thì cũng không thể đạt tới mức này!"
"Xùy, ông Lâm, trước đây tên này bị xe đâm đến mức xuất huyết não, vừa mới khỏi lại một cách kỳ lạ, tám phần là đầu óc có vấn đề nên ông không cần phải để ý tới cậu ta!", Mã Hiên nói với vẻ châm chọc.
"Ông câm miệng! Ở đây ông không có tư cách nói chuyện!"
Tần Minh mắng xong thì lại nhìn về phía Chu Hiểu Yến, nói với cô ta bằng ánh mắt chân thành: "Sự sống còn của bố cậu chỉ trong một thoáng suy nghĩ, tin tưởng tôi đi!"