• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Ở tầng hai thuộc bộ phận tiêu thụ bất động sản Bích Thành Thủy Ngạn, trong căn phòng làm việc có phần xa hoa trang trọng.  

             Một người đàn ông trung niên bụng phệ mặc vest đang ngồi bắt chéo chân đọc báo, trông bộ dạng có vẻ khá nhàn nhã hài lòng, bỗng nhiên chuông điện thoại réo vang khiến cho ông ta có cảm giác dựng đứng người.  

             “A lô? Cô cả ạ, sao cô lại gọi điện cho tôi thế này? Có chuyện gì không ạ?”  

             “Phải quản lý Tôn Hoành không nhỉ? À, cũng không phải việc lớn gì, tôi chỉ muốn nói với ông một chuyện, lát nữa sẽ có một chàng trai tên Tần Minh qua chỗ ông, anh ấy có thẻ đen của Chu Thị, tốt nhất ông hãy tiếp đãi cẩn thận vào, nhân tiện làm hồ sơ một căn nhà ở lầu 07 khu A dưới tên anh ấy luôn nhé”.  

             “À đúng rồi, nhớ mua thêm đầy đủ nội thất nữa nhé, mọi cho phí tính hết cho công ty, tóm lại anh ấy có yêu cầu gì thì ông cứ làm theo là được!”  

             “Thẻ đen! Đó là thẻ dành cho khách quý đặc biệt của giám đốc mà. Vâng vâng, cô cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt mọi chuyện mà cô đã dặn dò, bây giờ tôi sẽ xuống đó chờ sẵn để đón tiếp cậu ấy!”  

             Sau khi nơm nớp lo sợ nói xong, người đàn ông bụng phệ lập tức ném tờ báo xuống bàn rồi chỉnh trang lại cách ăn mặc để đi xuống lầu, song cũng đúng lúc này, một nhân viên của bộ phận tiêu thụ bất động sản bỗng gõ cửa rồi bước vào.  

             “Quản lý Tôn, vừa nãy có một tên tới gây sự, thoạt nhìn cũng thấy là một kẻ nghèo hèn, nhưng lại cứ nhất quyết muốn mua biệt thự ở khu A, bây giờ anh ta đang cãi nhau với chị Vương Hà nữa. À đúng rồi, anh ta còn muốn gặp anh, anh xem…”  

             Vừa nghe đối phương xong, Tôn Hoành đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi luôn: “Người kia tên là gì? Có phải Tần Minh hay không? Là một người trẻ tuổi đúng chứ?”  

             Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, nhân viên tiêu thụ kia liền đáp: “Anh ta cũng không nói mình tên gì, chỉ nói rằng… mình là bạn của giám đốc Chu, còn bảo mấy lời mê sảng như giám đốc đã miễn phí tặng cho anh ta một căn biệt thự nữa”.  

             “Mê sảng cái quái gì chứ?! Mấy cô cậu đúng là, chẳng làm được cái ôn gì, chỉ phá là giỏi! Đợi lát nữa tôi rảnh tay hơn, chắc chắn sẽ ‘tẩy sạch’ đám ăn hại như các người! Cút ngay!”  

             Sau đó thình lình đẩy người nhân viên kia ra, Tôn Hoành cũng không hơi đâu chỉnh trang lại cách ăn mặc nữa, vội vàng chạy xuống sảnh tầng một, lúc ấy, sau gáy ông ta đổ đầy mồ hôi lạnh.  

             Tại tầng một của bộ phận tiêu thụ tòa nhà lúc này.  

             Sau khi Tần Minh ném chiếc thẻ đen đến chỗ Vương Hà thì đã thu hút ánh mắt của không ít người, phần đông mọi người hiện đang ở trong sảnh đều vây quanh hai người họ, muốn xem thử xem rốt cuộc “thẻ đen” trong truyền thuyết kia có hình dạng thế nào.  

             Sau khi Vương Hà đón lấy chiếc thẻ đen, cảm thấy nó cũng chẳng giống thẻ ngân hàng, mặt trên còn có cả chữ ký của Chu Nghĩa Minh, sắc mặt cô ta bỗng nhiên tái mét. Làm nhân viên bất động sản tại tập đoàn Chu Thị, tất nhiên cô ta không thể không biết rõ tấm thẻ đen trước mặt hơn được nữa.  

             Tất cả những người sở hữu tấm thẻ đen này đều là bạn bè quý nhất của chủ tịch Chu, có thể tùy ý chọn bất kỳ một căn nhà nào thuộc quyền quản lý của tập đoàn Chu Thị.  

             Lúc này, có vài người trung niên “biết nhìn người” có mặt ở sảnh bắt đầu lân la trò chuyện cùng Tần Minh.  

             “Anh bạn trẻ, chúng ta cũng coi như bạn của lão Chu rồi, nhưng cũng chưa đến mức sở hữu tấm thẻ của ông ấy, xem ra giao tình giữa cậu và lão Chu cũng không cạn đâu nhỉ?”  

             “Đúng đó, nếu đã là bạn của lão Chu, vậy thì cũng coi như là bạn bè của tôi rồi. Anh bạn trẻ, đây là danh thiếp của tôi, sau này mà có chuyện gì cần thì cậu cứ gọi số điện thoại cá nhân in trên đó là được”.  

             Nhận lấy tấm danh thiếp vàng mà người trung niên cao gầy kia đưa cho mình xong, Tần Minh thoáng đánh giá qua, không ngờ ông ta lại là chủ tịch Vương Văn Trung của tập đoàn ẩm thực Thiên Hồng! Chính là một người giàu nức tiếng ở thành phố Đông Minh này!  

             Chỉ tính riêng số vàng được dùng để tạo nên tấm danh thiếp này thôi, nếu mang đi bán chắc thì hẳn cũng có thể bán được mấy chục ngàn tệ luôn đó!  

             “Chủ tịch Vương khách sáo quá, ở trước mặt các ông, tôi cũng chỉ là vãn bối mà thôi, được làm quen với các vị quả thực chính là vận may của Tần Minh tôi”. Tần Minh chắp tay cười nói.  

             Thấy Tần Minh biết cách nói chuyện, không giống những người trẻ tuổi ngạo mạn khoa trương, đám người có mặt đều lần lượt gật đầu, nếu đã được Chu Nghĩa Minh coi trọng, ắt hẳn cậu thanh niên này cũng phải có điểm nổi bật nào đó.  

             Thấy vậy, Vương Hà bỗng kinh hãi toát mồ hôi lạnh, sau đó vội vàng nói: “Chủ tịch Vương, ông đừng để cái người nghèo hèn này lừa, tấm thẻ đen kia… Chưa biết chừng anh ta may mắn nhặt được ở đâu đó thì sao?”  

             Nghe Vương Hà nói xong, mấy vị chủ tịch, giám đốc có mặt đều nhìn cô ta bằng ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc, cả thành phố Đông Minh này cũng chỉ có mỗi vài tấm thẻ đen, cô ta thật sự cho rằng thẻ đen là hàng vỉa hè, có thể dễ dàng nhặt được chắc?  

             Mà Vương Hà vừa mới dứt lời, Tôn Hoành đã nổi giận đùng đùng chạy tới, sau khi trừng mắt liếc cô ta, ông ta bèn chủ động vươn tay ra với Tần Minh: “Chào cậu, tôi là quản lý ở đây, chắc hẳn cậu là Tần Minh nhỉ? Cô cả của chúng tôi đã cố ý dặn dò trước, bảo chúng tôi tiếp đãi cậu thật tốt, nếu như lúc nãy có gì đắc tội, mong cậu lượng thứ!”. Vừa nói, Tôn Hoành vừa chửi thầm tổ tông tám đời nhà Vương Hà mấy lượt.  

             Tần Minh hừ lạnh một tiếng, song cũng không đưa tay ra mà chỉ nhìn thẳng vào người nhân viên trước mặt, nói: “Tôi không dám nhận, vừa nãy còn có người nói tôi là con riêng nữa kìa, rồi gì mà cả đời cũng không mua nổi nhà ở đây, nếu đã vậy thì tôi cũng không ở lại chỗ này để người ta ghét bỏ mình thêm nữa làm gì”.  

             Nói xong, Tần

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang