• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Thành phố Đông Minh về đêm tựa như hũ mực nồng đậm, đen tối khó mà nhìn thấu.  

             Vậy nhưng lúc này, trong một phòng bệnh thuộc Bệnh viện đại học y Đông Minh vẫn còn sáng điện, một chàng trai mặt trắng nhợt nằm yên tĩnh trên giường, phần đầu được băng bó bằng vải xô khiến người khác không nhìn rõ mặt.  

             Người đang nằm trên giường bệnh là sinh viên năm tư của trường Đại học y Đông Minh, tên Tần Minh, mấy ngày trước anh gặp tai nạn dẫn đến xuất huyết não, tình trạng vô cùng nghiêm trọng.  

             Mà gia đình anh lại ở vùng núi hẻo lánh, khó báo tin, đến hôm nay bố anh mới hay tin mà chạy tới.  

             Người đàn ông trung niên cường tráng ngồi bên cạnh giường chính là bố của anh – Tần Phong, quần áo ông ta mặc rách rưới, bám đầy bụi bặm, trông không khác gì công nhân mới từ công trường ra.  

             “Ông là người nhà bệnh nhân sao? Trước tiên hãy nộp viện phí mười ngày vừa rồi và tiền thuốc của bệnh nhân, còn cả phí phẫu thuật, tổng cộng là một trăm mười ngàn tệ”.  

             Một bác sĩ nói xong liền đưa hóa đơn cho người đàn ông.  

             “Tiểu Minh, con là sinh mạng của bố, con không thể nói đi là đi được, thằng nhóc con kiên cường, nhất định sẽ khỏi lại thôi, đúng không? Bố còn đợi con nấu cơm rót rượu, phụng dưỡng bố đến già mà…”  

             “Hai mươi năm trước mẹ con đã rời bỏ chúng ta, chả lẽ… bây giờ con cũng muốn bỏ bố mà đi sao?”  

             Thấy Tần Phong không để ý tới mình, tay bác sĩ kia mất kiên nhẫn nói: “Bây giờ ông đi nộp tiền đi, chúng tôi có thể nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật cho bệnh nhân, nếu bệnh nhân trì hoãn phẫu thuật do thiếu tiền viện phí thì tự các ông chịu trách nhiệm đấy!”  

             Tần Phong nghe thế liền vội vàng cầm hóa đơn chuẩn bị đi nộp tiền, nhưng sau khi thấy dãy số dài trên đó liền tái mặt, trừ tiền đi đường từ nhà đến đây, bây giờ trong túi ông ta chỉ còn không tới tám trăm, một trăm mười ngàn là con số quá lớn đối với ông ta.  

             “Bác sĩ, bây giờ tôi không có nhiều tiền thế, có thể thưa thưa mấy hôm, làm phẫu thuật cho con trai tôi trước được không, xin anh giúp cho!”  

             Vừa nghe đến đây lại thấy mấy tờ tiền lẻ nhàu nát trong tay Tần Phong, gương mặt bác sĩ tỏ vẻ chán ghét vô cùng, sự kiên nhẫn cuối cùng cũng mất tăm mất tích.  

             “Xin lỗi, bệnh viện có quy định, không thanh toán thì không thể làm phẫu thuật, ngoài ra ông mau đi nộp viện phí ở mười ngày và tiền thuốc đi, nếu không tôi chỉ có thể chuyển con trai ông ra ngoài đại sảnh thôi”.  

             Vừa nói, tay bác sĩ vừa đẩy cửa ra ngoài, mấy y tá đi sau nhìn bố con Tần Phong một cái, bất lực thở dài, trong lòng có chút thương cảm.  

             Bọn họ đều nhớ tới bộ dạng Tần Minh vừa được đưa đến, tuy khắp mặt đều là máu, nhưng quả thật rất đẹp trai, người đẹp thì luôn dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác phái.  

             Tần Phong cũng không nghĩ nhiều, lao tới trước mặt bác sĩ, van nài nói: “Bác sĩ, sao ông có thể thấy chết không cứu chứ, ông yên tâm, tôi sẽ giữ lời, nhất định tôi sẽ sớm nộp viện phí và phí phẫu thuật, xin ông cứu con trai tôi trước đi!”  

             Lão ta bị cản đường, ghét bỏ kéo tay của Tần Phong ra, bực bội bảo: “Bệnh viện có quy định, nộp tiền trước mới làm phẫu thuật, không có tiền thì đến khám cái gì?”  

             “Bác sĩ Mã Hiên, ông đừng nói khó nghe như vậy, không phải bệnh viện chúng ta có…”  

             Không đợi y tá kia nói xong, Mã Hiên trợn trừng mắt nhìn cô ta, cắt lời: “Ở đây không có chuyện của cô, bớt nói chen đi!”  

             “Ông!”  

             Tần Phong tức đến độ cơ mặt co rút lại, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng đôi chân thẳng tắp từ từ quỳ xuống, ông ta quỳ gối trước tay bác sĩ kia, dập đầu một cái, trong mắt tràn đầy nhục nhã cùng bất lực…  

             ……….  

             Trong không gian hỗn độn.  

             Tần Minh mơ màng bước chậm về trước, khẽ lẩm bẩm: “Đây… là đâu? Không phải mình bị xe đâm sao? Chả lẽ là âm tào địa phủ? Nhưng hình như không giống…”  

             “Ha ha… âm tào địa phủ không đẹp như này đâu!”  

             Một tràng cười từ hư vô vọng tới, khiến Tần Minh cứng người lại, cảnh giác đưa mắt nhìn tứ phía, cẩn thận nói: “Ai? Giả thần giả quỷ, ra đây!”  

             “Nhóc con, dám nói tổ tiên cậu giả thần giả quỷ? Hỗn láo quá đấy! Với tính tình như khi tôi còn sống, nhất định sẽ phạt cậu! Nhưng thấy linh hồn cậu có tài năng thiên bẩm rất cao, xứng đáng làm người thừa kế của tôi nên mới bỏ qua cho cậu lần này”.  

             Vừa dứt lời thì một ông lão tóc trắng xuất hiện trước mắt Tần Minh.  

             Ông lão chắp tay cười, tóc trắng phơ, mặt hồng hào, tựa như thần tiên, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vàng kim khiến người khác không tự chủ được mà đắm nhìn vào trong.  

             “Tổ… tiên?”  

             Tần Minh trợn tròn mắt nhìn ông lão, ngạc nhiên là anh không bị đôi mắt của ông lão ảnh hưởng, khóe miệng giật giật, nhất thời không biết nói gì.  

             Ông lão gật đầu cười: “Không sai, tôi là tổ tiên nhà họ Tần, trước khi phi thăng thành tiên đã từng giữ một hồn phách ở nhân gian, trong huyết mạch đời sau nhà họ Tần, nếu huyết mạch nào đạt đến độ tiêu thuẩn, tôi sẽ xuất hiện trong tiềm thức của họ!”  

             Tần Minh suy nghĩ cẩn thận lời ông lão nói, nhưng do trong một lúc phải tiếp thu lượng thông tin quá lớn, khó mà tin được, nên anh chưa xử lý kịp thời.  

             Thấy vậy, ông lão ngồi xuống, tiếp tục nói: “Biết cậu nhất thời không tiếp nhận được, nên từ từ nghe tôi nói”.  

             “Ai tu luyện thành tiên đều có thể giữ lại sức mạnh huyết mạch trong gia tộc, truyền thụ từ đời này qua đời khác, hơn trăm năm trước, tôi dựa vào con đường hành y mà phi thăng thành tiên, sau đó lưu lại sức mạnh huyết mạch cho nhà họ Tần, đó là nhãn đồng huyết mạch mà tôi tạo ra, tên Linh Đồng”.  

             Nghe đến đây, Tần Minh hơi hiểu ra chút, liền hỏi: “Linh Đồng là cái gì?”  

             “Ha ha… Linh Đồng à, có thể nói là một loại đồng thuật, huyền bí vô cùng, có nhiều công dụng, nhưng cần phải là người có linh hồn ưu tú bẩm sinh mới có thể kế thừa”.  

             Tần Minh ngẩn người, công năng đó thật là quá đỉnh!  

             Ngay khi Tần Minh bắt đầu mơ mộng làm cách nào để dùng Linh Đồng lấy được người đẹp, bước lên đỉnh vinh quang của đời người thì ông lão lập tức tạt cho anh gáo nước lạnh.  

             “Bớt mơ mộng hão huyền đi, trừ khi cậu tu luyện Linh Đồng đến cảnh giới cao, nếu không thì trước mắt vẫn còn nhiều gian nan lắm, sau này cậu sẽ tự mình phát hiện ra”.  

             “Ngoài ra, để mở Linh Đồng thì não bộ phải chịu kích động mạnh, do đó dưới tác dụng của huyết mạch nhà họ Tần, từ trong đầu não sản sinh ra năng lượng đặc biệt, tác động lên hai mắt mới có thể mở ra, cho nên tai nạn của cậu đã giúp tôi một tay”.  

             Tần Minh cười khổ, nói vậy thì mình đúng là gặp họa được phúc rồi, chỉ có điều tai nạn kia lớn quá, suýt nữa là mất cái mạng nhỏ này.  

             “Vậy làm sao thể dùng Linh Đồng?”, Tần Minh tiếp tục hỏi, vẻ mặt sốt ruột.  

             “Đơn giản, dồn toàn lực tập trung vào hai mắt là được, khụ khụ…”  

             Ông lão ho dữ dội, bóng hình mờ nhạt đi nhiều, ông ta ảo não cười: “Xem ra hồn phách này của tôi ở nhân gian lâu quá, vừa rồi lại nói chuyện với cậu không ít, sắp tan biến rồi…”  

             “Haiz… có điều cũng coi như tôi may mắn, cuối cùng trong hậu bối cũng có một người tạm được”.  

             “Được rồi, sắp tan biến rồi, gặp được cậu cũng coi như có duyên, cậu lại là hậu bối của tôi, hơn nữa huyết mạch thuần chủng và linh hồn thiên bẩm cao, tôi sẽ truyền thụ đạo chính thống cho cậu, mong cậu có thể cứu giúp chúng sinh, mang lại hạnh phúc cho muôn dân”.  

             “Đây là Huyền Linh Đạo Điển, tổng hợp y thuật cả đời và kinh nghiệm hành nghề y của tôi, cũng như ghi chép về sức mạnh huyết mạch và Linh Đồng, hôm nay tôi giao lại hết cho cậu!”  

             Nói rồi ông lão giơ ngón tay ra ấn mạnh vào giữa trán Tần Minh, đồng thời, Tần Minh cảm thấy một lượng thông tin cuồn cuộn mạnh mẽ như đại dương nhập vào trong đầu mình, khiến não anh như sắp nổ tung ra, đau đớn cực kỳ.  

             Mà bóng dáng của ông lão cũng dần tan biến không thấy được nữa.  

             ……..  

             “A!”  

             Trong phòng bệnh vang lên tiếng hét, Tần Minh vùng ngồi dậy như xác chết sống lại, mở bừng mắt, trán đổ đầy mồ hôi khiến bác sĩ, y tá và Tần Phong sợ hết cả hồn.  

             Lúc sau Tần Minh định thần lại, cảm thấy trong đầu thật sự có một quyển sách cổ tên Huyền Linh Đạo Điển, mới biết tất cả những gì vừa xảy ra hoàn toàn không phải nằm mơ.  

             Tần Minh hồi tỉnh, nhìn thấy nhìn khăn trải giường màu trắng cùng mùi formalin xộc vào mũi mới nhận ra mình đang ở bệnh viện, rồi anh quay đầu nhìn thấy bố mình, thời khắc này trái tim anh tựa như bị kim châm đâm mạnh vào.  

             Bởi vì anh nhìn thấy bố mình đang quỳ trước mặt một bác sĩ cầu xin gì đó, mà tay bác sĩ kia thì tỏ vẻ kiêu căng và châm biếm ra mặt.  

             Tần Minh nghĩ một lúc liền hiểu nguyên do câu chuyện, anh hiểu rõ bố của mình, ngày thường làm thầy lang ở thôn núi, tuy không kiếm được nhiều tiền, nhưng luôn có lòng tự tôn riêng, vô cùng kiên định bất khuất, nếu không phải vì mình thì sao bố có thể buông bỏ tôn nghiêm của một người đàn ông xuống chứ?  

             “Bố, con xin lỗi, con khiến bố chịu khổ rồi!”, Tần Minh kiềm chế cố nuốt nước mắt, rút kim truyền dịch trên tay ra, bước tới trước mặt Tần Phong và đỡ ông ta dậy.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang