Chương 13: Tu luyện
Về đến nhà, Tần Minh tĩnh tâm, anh cẩn thận nhớ lại cách luyện chế canh long cốt được ghi trong bộ Huyền Linh Đạo Điển hoàn chỉnh trong đầu mình.
Canh long cốt, dùng long cốt làm chất liệu chính rồi phối cùng các dược liệu bổ trợ khác, có tác dụng bồi bổ cơ thể, đối với người luyện võ thì đây là loại thuốc bổ tốt nhất, kết hợp với công pháp thì sẽ đột phá lên cảnh giới cao vô cùng nhanh.
Sau khi xử lý thông tin, Tần Minh bèn lục tìm hộp thuốc đã lâu không động tới, cho lần lượt các dược liệu vào theo thứ tự cụ thể, đồng thời cũng phải giữ lửa ở nhiệt độ nhất định, bắt đầu nấu canh long cốt.
Do nấu canh long cốt cần rất nhiều thời gian nên Tần Minh vừa nấu vừa đọc lướt nội dung của “Huyền Linh Đạo Điển”, rất nhanh đã chìm sâu vào trong.
Đạo điển được chia thành bốn phần chính, phần một ghi lại các y thuật quý hiếm và kinh nghiệm hành y hơn trăm năm của tổ tiên nhà họ Tần, trong đó còn có một số thuật châm cứu đã thất truyền cùng vô số phương thuốc hiếm có…
Phần hai là tâm pháp tu luyện của Huyền Linh Đạo Điển, cũng là thuật pháp mà lão tổ nhà họ Tần tu luyện năm đó, đối với người tu chân thì nó quý giá đến mức không gì sánh bằng.
Phần ba ghi chép lại một số học thuyết kỳ lạ của Đạo giáo, còn có một số đạo ấn mà Tần Minh xem không hiểu, vô cùng huyền bí khó đoán.
“Đạo điển có nói, nguồn gốc y thuật của lão tổ là từ Đạo giáo, nhưng cuối cùng lại phát triển cao hơn Đạo giáo, mà lão tổ cũng có nghiên cứu sâu xa về Đạo giáo, những đạo ấn này cùng với học thuyết có lẽ sẽ giúp ích cho mình rất nhiều”.
Tần Minh thầm tự nhủ, rồi xem tiếp, phần cuối cùng đề cập đến những thông tin liên quan đến sức mạnh huyết mạch và Linh Đồng độc nhất của nhà họ Tần.
Trong đạo điển ghi, Linh Đồng là một loại Đồng thuật, tu luyện đến cảnh giới cao, thậm chí có thể giúp người tu luyện chiến đấu, nâng cao sức chiến đấu của họ.
Chỉ có điều, cái gì cũng có mặt lợi và hại, mỗi lần dùng Linh Đồng đều sẽ tiêu hao sức lực, mà người có linh hồn không đủ mạnh thì còn không có tư cách mở Linh Đồng.
Xem đến đây, Tần Minh thầm cười khổ, nghĩ đến cảm giác khi dùng Linh Đồng hai lần liên tiếp vào tối qua, đầu anh đau như muốn nổ tung, nếu không cũng không ngủ sâu như vậy, đến Tần Phong rời giường cũng không phát hiện ra.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, rất nhanh đã qua nửa tiếng.
Thuốc đã nấu xong, sau khi tắt lửa, Tần Minh nóng lòng đổ thuốc vào bát, nhìn nước thuốc màu đen đặc trong bát, mắt anh sáng bừng lên.
“Có thể đột phá lên cảnh giới Đoán Cốt hay không thì dựa vào bát thuốc này hết!”
Tần Minh lẩm bẩm rồi dùng quạt thổi thuốc nguội bớt xong anh ngẩng cổ, tu một hơi hết sạch.
Thuốc chảy vào cơ thể, chỉ trong vòng ba phút, Tần Minh đã thấy toàn thân nóng bừng, giống như trong bụng có núi lửa đang phun vậy, huyết khí cuồn cuộn trong người, đến xương cốt cũng bắt đầu phát ra tiếng “rắc rắc…”
“A! Khó… chịu quá! Nóng quá!”
Tần Minh vội vã chạy vào phòng mình, chốt cửa lại, cởi bỏ quần áo và ngồi xếp bằng trên giường, lợi dụng sự phát tác của thuốc mà vận khí theo Huyền Linh Đạo Điển, bắt đầu lần tu luyện đầu tiên.
Anh từ từ nhắm mắt, thời khắc này, thời gian quanh anh tựa như không còn ý nghĩa, anh chỉ cảm thấy cánh cổng tu luyện cổ xưa huyền diệu đang dần mở ra trước mắt.
Rèn thân thể, luyện xương cốt, mở tĩnh mạch là để vì cảnh giới Đoán Cốt.
Trong cảnh giới Đoán Cốt, cơ thể sẽ tồn tại dòng khí lưu yếu ớt, có thể coi là tiền thân của chân khí – chân khí giả, người luyện võ đều có thời kỳ này, thực hiện rửa gân phá tủy để đặt nền tảng cho cảnh giới Linh Khí về sau.
Dần dần, hô hấp của Tần Minh như có quy luật hơn, mà kinh mạch toàn thân cũng không ngừng xuất hiện biến hóa nhỏ bé khó mà phát hiện ra.
………
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng hét toáng lên kéo Tần Minh từ trong trạng thái tu luyện về lại hiện thực.
“Vãi! Tiểu Minh, cậu ở trong nhà làm trò gì thế? Sao lại nồng nặc mùi thuốc vậy?”
Tần Minh mở mắt liền lộ vẻ vui mừng phấn khỏi, anh cảm thấy sức mạnh của mình hình như đã khá hơn trước rất nhiều, hơn nữa trong cơ thể đã luyện ra một tầng chân khí giả, anh thầm tự hào: “Không ngờ mình cũng là thiên tài đấy!”
“Lần đầu tiên tu luyện đã đạt được đến cảnh giới Đoán Cốt sơ cấp, sợ là lão tổ trên trời có linh biết được cũng sẽ yên tâm lắm! Hi hi…”
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vọng tới, Tần Minh vội đứng dậy, mặc quần áo rồi nói: “Hả? Sao cậu quay về sớm thế? Không phải bình thường phải chơi đến nửa đêm mới về sao?”
“Mẹ! Đại ca, cậu nhìn hộ tôi xem ngoài trời như nào đi, hơn mười hai giờ rồi! Sao quan niệm thời gian của cậu trở nên tệ thế?”, Lưu Diệp nói đùa.