Chương 20: Muốn thằng oắt đó dập đầu nhận sai
Nghe thấy vậy, Hoàng Thông cảm thấy bản thân vẫn còn hi vọng, lập tức nói luôn: “Liễu Đình á? Chẳng qua anh chỉ chơi đùa với cô ta chút thôi. Hiểu Yến, nếu em đồng ý ở bên cạnh, chắc chắn anh sẽ không tìm bất cứ người phụ nữ nào nữa. Anh xin thề!”
Hoàng Thông vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Đình đã lập tức tái mét, cô ta mấp máy môi, song cuối cùng cũng không nói gì cả. Cô ta biết Hoàng Thông vốn dĩ không hề thật lòng với mình, chính cô ta cũng không nghĩ mình có thể ở bên Hoàng Thông lâu dài, chẳng qua chỉ là muốn đổi lấy đôi phần lợi ích từ chỗ hắn ta mà thôi.
“Thề ư? Hừ! Mau thu lại cái lời thề nực cười đó của cậu đi. Nói thật cho cậu biết, trong lòng tôi, cậu thua kém Tần Minh tất cả mọi thứ! Cậu có đẹp trai bằng cậu ấy không? Có cao bằng cậu ấy không? Có tài được như cậu ấy không? Càng đừng nhắc tới chuyện trình độ Đông y đỉnh cao của cậu ấy nữa!”
Sau khi lạnh lùng chê trách Hoàng Thông một hồi, Chu Hiểu Yến liền kéo tay Tần Minh đi tới trước mặt Liễu Đình, sau đó cười nói: “Liễu Đình, trước tiên tôi cũng phải cảm ơn cô, nếu không nhờ có cô, chưa biết chừng người đang nắm tay Tần Minh hiện giờ là ai khác mà chẳng phải là tôi!”
Thấy Chu Hiểu Yến từ chối Hoàng Thông, vẻ mặt Liễu Đình mới bớt đi vẻ cứng ngắc, cô ta chậm rãi nói: “Cô Chu, cô không cần cám ơn tôi đâu, tôi…”
Bốp!
Không đợi Liễu Đình nói hết câu, Chu Hiểu Yến đã hung hăng tát thẳng vào mặt cô ta.
Nhìn cảnh Liễu Đình ôm má mình với vẻ mặt ngơ ngác, Chu Hiểu Yến mới lạnh lùng cất tiếng: “Cảm ơn cô xong rồi thì phải tính sổ chứ! Cái tát này là tôi đánh thay Tần Minh, chỉ dựa vào cô mà cũng dám vứt bỏ cậu ấy ư? Sao cô không tự mình soi gương coi, nhìn vào đã khiến người ta thấy buồn nôn!”
Nói xong, Chu Hiểu Yến lại tựa vào ngực Tần Minh, chẳng khác nào chim non nép vào người anh, thỏ thẻ: “Tần Minh, chúng mình đi xem phim nhé. Bộ phim Hollywood kia sắp sửa chiếu rồi đó!”
Tần Minh mỉm cười, gật đầu đáp lời: “Tất nhiên rồi, chúng ta đi thôi!”
Trước khi đi, Tần Minh vẫn không quên mỉm cười liếc Hoàng Thông một cái, sau đó nâng bàn tay nhỏ nhắn của Chu Hiểu Yến lên thơm nhẹ, rồi nói: “Cậu Hoàng à, chỉ dựa vào mày thì còn lâu mới đủ tư cách cướp được cô gái mà tao coi trọng đồng thời cũng thích tao này!”
“Ngoài ra, món nợ giữa chúng ta vẫn còn chưa xong đâu đấy, còn nhiều thời gian lắm, tao sẽ từ từ tính từng thứ một với mày”.
Tần Minh nói xong, Chu Hiểu Yến lại vẫy tay gọi quản lý sảnh của rạp chiếu phim tới, sau đó chỉ vào Hoàng Thông và Liễu Đình rồi nói: “Anh mau nhớ kỹ khuôn mặt của hai người này, từ giờ trở đi, không cho phép bọn họ bước vào rạp chiếu phim của chúng ta nửa bước!”
“Các người! Con khốn!”
Hoàng Thông vừa mới dứt lời, Tần Minh đã lập tức dừng bước, sau đó quay đầu lại, cất giọng lạnh lùng: “Nhắc lại câu lúc nãy, mày bảo ai là con khốn?”
Từ nhỏ, Tần Minh đã được Tần Phong dạy dỗ, bất cứ ai cũng không được coi thường hay ức hiếp người phụ nữ của anh, cho dù đó chỉ là một câu chửi đơn giản, nhưng anh cũng sẽ khiến đối phương trả một cái giá thê thảm đau đớn!
“Mẹ nhà mày, tao đang nói…”
Hoàng Thông vừa giơ ngón tay lên, chỉ về phía Chu Hiểu Yến, nhưng khi còn chưa kịp nói hết câu thì Tần Minh đã tức giận xông đến trước người hắn ta, hung hăng đá thẳng vào bụng khiến Hoàng Thông lăn lông lốc mấy mét liền.
Ôm bụng nằm rạp trên sàn nhà, Hoàng Thông vừa tính ngẩng đầu lên, định mắng thêm đôi câu nữa nhưng Tần Minh đã vung cao bàn tay, ba âm thanh giòn giã vang lên, chỉ nghe thôi cũng khiến mọi người cảm thấy đau rát.
“Tao khuyên mày về sau nên nói năng cẩn thận chút, còn dám nói xằng nói bậy nữa thì tao sẽ khiến mày mãi mãi không thể nói được câu nào nữa đâu, cút ngay!”
Tần Minh nói xong, Chu Hiểu Yến liền chủ động chạy tới ôm lấy cánh tay anh, sau đó kéo anh đi vào bên trong rạp chiếu phim.
“Cậu Hoàng… anh… anh không sao chứ? Không sao hết, nếu rạp chiếu phim này không cho chúng ta vào thì chúng ta đến chỗ khác!”. Sau khi đỡ Hoàng Thông dậy, Liễu Đình giả vờ tỏ ra ân cần lên tiếng.
“Tìm tìm cái con mẹ cô ấy! Còn mặt mũi đòi xem phim tiếp à? Cút!”
Sau khi đạp mạnh Liễu Đình một cái, Hoàng Thông ôm cả mặt lẫn bụng, tức giận rời khỏi đó. Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, cậu chủ nhà họ Hoàng tôn quý ngay từ lúc mới sinh ra như hắn ta đã bao giờ phải chịu sỉ nhục thế này? Mất sạch con mẹ nó mặt mũi rồi.
…
Tại một club thuộc quyền quản lý của nhà họ Hoàng, trong một căn phòng vip xa hoa.
Hoàng Thông đang đập vỡ tất thảy những thứ có thể đập trong phòng với đôi má sưng phù, đồng thời còn to tiếng mắng chửi gì đó, bộ dạng dữ dằn, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
“Chà… Thằng nhóc không có mắt nào dám trêu chọc cậu Hoàng của chúng ta vậy nhỉ?”
Cửa phòng từ từ bị người khác mở ra, một người đàn ông trung niên cạo nửa đầu đi tới. Hoàng Thông nhìn người kia, hừ lạnh một tiếng: “Một thằng nhóc sinh viên nghèo kiết xác, ỷ vào việc có chút tài chữa bệnh nên không để bất cứ ai vào mắt, dám tranh đoạt phụ nữ với tôi đây, hừ!”
“Sinh viên nghèo? Chữa bệnh? Ha ha… Cậu Hoàng à, Chiến Lang bọn tôi sẽ giúp cậu trút giận nhé! Cậu đưa ảnh và thông tin của thằng oắt kia cho tôi đi, chúng tôi sẽ khiến nó biến mất khỏi cuộc đời này!”
Hoàng Thông không ngu, tất nhiên nghe xong câu này liền nhìn người đàn ông trung niên cạo nửa đầu kia, hừ lạnh hỏi: “Các người chỉ làm vì tiền vì lợi nhỉ, lần này rốt cuộc muốn bao nhiêu?”
Đôi mắt của trung niên cạo nửa đầu kia khẽ chuyển động, gã cười nói: “Không nhiều lắm đâu, hình như tôi có nghe phong thanh nhà cậu mới mở một quán bar nhỉ? Hơn nữa còn ghi quyền sở hữu dưới tên cậu? Cho chúng tôi 40% cổ phần trên danh nghĩa, sau này có chuyện gì, cậu Hoàng cứ việc nói một tiếng là được, cũng coi như chúng ta kết giao bạn bè với nhau, thế nào?”
Nghe thấy vậy, sau khi âm thầm tính toán, Hoàng Thông bỗng lộ rõ ánh mắt hung ác, gật đầu đồng ý: “Được, nhưng bây giờ tôi không muốn thằng oắt đó chết nữa, tôi muốn hắn quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu sám hối, sau đó mới chết!”
Người trung niên cạo nửa đầu nhất thời vỗ tay thành tiếng: “Oke, oke thôi!”