• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Biển số xe quen thuộc
 
             Bên ngoài cổng bệnh viện, Tần Minh vừa định gọi xe taxi rời đi, Chu Hiểu Yến liền đuổi theo, do chạy quá nhanh, nên gương mặt nhỏ của cô đỏ hồng dưới ánh đèn đường, trông rất đáng yêu.  

             “Tần Minh, lần này...thật sự rất cảm ơn cậu, tôi...ồ đúng rồi! Tôi lái xe, hay là để tôi chở các cậu về trường?”  

             Nghe vậy, Lưu Diệp cười toe toét nói: “Hi hi...hoa khôi của trường này, không cần đâu, tối nay chú Tần chưa tìm được chỗ ở, cho nên tôi dẫn chú ấy về chỗ tôi, chiếc Ferrari của cậu không đủ chỗ cho ba người chúng tôi đâu”.  

             “A?”  

             Chu Hiểu Yến chợt lặng người, lúc này mới nhận sự có mặt của Tần Phong, liền tỏ ra bối rối, luống cuống xin lỗi: “Chú Tần, cháu xin lỗi...cháu...thật là! Thế này đi ạ, cháu sẽ sắp xếp một chỗ trong khách sạn? Coi như chút thành ý của cháu ạ”.  

             Tần Phong nhìn Chu Hiểu Yến, rồi lại nhìn con trai mình, bất giác bật cười, nói: “Ý tốt này của cháu chú xin nhận, ngày mai chú về luôn rồi, cho nên chen chúc một tối cũng không sao”.  

             “Đúng thế, Chu Hiểu Yến, cậu cũng không cần phải lo cho chúng tôi đâu, tôi và bố sẽ tới chỗ Lưu Diệp ở nhờ một tối, ở khách sạn tốn tiền lắm”.  

             Nói rồi, Tần Minh sợ Chu Hiểu Yến không yên tâm, lại nói: “Cậu yên tâm, sau này tôi ngày nào cũng tới châm cứu cho giám đốc Chu, tôi nói lời giữ lời, một tháng sau, nhất định sẽ trả lại một ông bố khoẻ mạnh cho cậu”.  

             “Ài! Tôi...không phải không tin cậu! Tôi chỉ là...chỉ là muốn cảm ơn cậu thôi mà, thật không hiểu nổi con người cậu, tại sao luôn tìm cách từ chối khéo tôi nữa...”  

             Những câu phía sau, giọng của Chu Hiểu Yến nhỏ hơn, nhưng Tần Minh đại khái cũng đã nghe ra, sau khi cười khổ một tiếng, đang định nói thêm điều gì đó, thế nhưng ánh đèn xe từ phía đối diện chiếu rọi tới.  

             Nhóm của Tần Minh bị chói mắt vội lấy tay che lại, đợi sau khi đèn xe tắt đi, Tần Minh mới nhìn rõ chiếc xe dừng trước mặt mình là chiếc BMW 74 màu đen, còn biển số xe đó chợt khiến Tần Minh như khựng lại.  

             Ba số sáu, ba số tám, biển số xe quá dễ nhớ thậm chí còn khó quên, đây chính là biển số xe đã đâm trúng mình! Hơn nữa Tần Minh cũng nhớ rõ, chiếc xe lúc đâm anh, cũng là một chiếc BMW màu đen!  

             Ngay sau đó, một người thanh niên mặc vest đen, đeo kính râm bước xuống, sau khi nhìn thấy Chu Hiểu Yến, liền chạy tới.  

             Người đang đi tới tên Hoàng Thông, khoa kinh tế Đại học Đông Minh, là bạn cùng lớp với Chu Hiểu Yến.  

             “Hiểu Yến! Tôi đang tìm cậu, hay tin chuyện của bố cậu, tôi liền tới đây, thế nào rồi? Bác Chu đã đỡ chưa?”  

             “Ừ, bệnh tình của bố tôi đã ổn định rồi, may nhờ có Tần Minh, nhưng cũng cảm ơn cậu muộn thế này còn chạy tới đây”, nói rồi, Chu Hiểu Yến lùi về sau hai bước, như muốn giữ khoảng cách với Hoàng Thông.  

             Nhìn thấy hành động nhỏ này của Chu Hiểu Yến, Hoàng Thông tỏ ra không vui lắm, và sau khi nhìn thấy Tần Minh phía sau cô, liền tỏ ra giống như nhìn thấy ma.  

             “Cậu...con mẹ cậu là người hay ma? Vẫn chưa chết sao!”  

             Lưu Diệp liền nhướng mày, lập tức nói: “Này này này! Cậu ăn nói kiểu gì đấy hả? Rủa người anh em của tôi chết là sao? Chỉ đáng tiếc người anh em của tôi phúc lớn mạng lớn, Diêm Vương cũng không nhận cậu ấy, thế nào, cậu Hoàng đây có ý kiến gì sao?”  

             Lúc này, trong ánh mắt Tần Minh chợt loé lên ánh vàng, trong chốc lát liền nghe rõ tiếng lòng của Hoàng Thông.  

             “Tại sao lại có thể như vậy chứ? Thằng này bị đâm mạnh như vậy, hơn nữa đã đâm vào đầu nó rồi, tại sao lại có thể sống được chứ? Hơn nữa nhìn dáng vẻ...”  

             Tiếng lòng chợt dứt, Tần Minh liền lảo đảo, Chu Hiểu Yến đứng gần anh nhất vội vàng đưa tay ra đỡ, sau đó anh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên.  

             “Tần Minh, cậu...cậu làm sao vậy? Có cần tôi đưa cậu quay lại bệnh viện tìm ông Lâm không?”  

             Chu Hiểu Yến tỏ ra luống cuống, Tần Phong cũng có chút lo lắng, còn sờ trán Tần Minh: “Tiểu Minh, có chỗ nào thấy không ổn phải nói cho bố biết, đừng có giấu, cố gặng gượng làm gì”.  

             “Không sao đâu...bố, con chỉ là...nằm trên giường lâu quá thôi, hơi chóng mặt một chút”.  

             Nói rồi, Tần Minh cũng không còn tâm chí hưởng thụ mùi hương trên người Chu Hiểu Yến truyền tới, anh đứng lên lạnh lùng nhìn Hoàng Thông, nói: “Cậu Hoàng đây không ngờ là tôi chưa bị đâm chết hả?”  

             Hoàng Thông đanh mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Tần Minh, sau khi tức giận hừ một tiếng, liền quay đầu lên xe, khởi động máy rời đi.  

             “Phì! Thứ gì đâu, mấy cậu ấm bây giờ, lẽ nào đều cao ngạo thế sao?”, Lưu Diệp phun phì phì bất bình nói, và rất không vui trước thái độ vừa rồi của Hoàng Thông.  

             Nhìn chiếc BMW mất dạng, sự lạnh lẽo trong đôi mắt Tần Minh chợt lướt qua, nhờ Linh Đồng mà đọc được suy nghĩ của Hoàng Thông, anh đã biết chắc người đâm anh, không ai khác mà chính là Hoàng Thông!  

             Tạm thời cơn giận lắng xuống, Tần Minh liền chào Chu Hiểu Yến, cùng Tần Phong và Lưu Diệp trời khởi bệnh viện.  

             Chu Hiểu Yến vẫn đứng ở đó một lúc lâu, đôi môi nhỏ chu lên, có chút oán trách, lẩm bẩm nói: “Tại sao lúc nào cậu cũng từ chối tôi? Mà cứ một mực theo đuổi Liễu Đình? Xét về tướng mạo, thành tích, gia thế, tôi có chỗ nào không bằng cô ấy chứ?”  

             “Hừ! Đừng tưởng làm thế tôi sẽ từ bỏ, sớm muộn tôi cũng sẽ khiến cậu phải quỳ rạp dưới chân tôi!”  

             Nói rồi, Chu Hiểu Yến nắm chặt tay tự cổ vũ cho mình, rồi mới trở lại vào trong bệnh viện...  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK