Chương 2: Sống lại rồi?
Nhìn thấy con trai không khác gì bình thường, gương mặt Tần Phong tràn đầy vẻ kích động, rồi ông ta lo lắng nhìn kỹ Tần Minh, trước đó ông ta còn dùng cách cũ của mình kiểm tra Tần Minh, hoàn toàn có thể dùng từ “cận kề cái chết” để hình dung tình trạng của anh.
Vậy mà giờ đây hai mắt Tần Minh trong trẻo sáng ngời, gương mặt vô cùng giận dữ, trừ việc sắc mặt hơi tái thì nào có giống sắp chết? Chả lẽ là… hồi quang phản chiếu?
“Tiểu Minh, con… bây giờ thấy thế nào? Có thấy không khỏe ở đâu không?”
Tần Minh vỗ vỗ vai Tần Phong, an ủi: “Bố, bây giờ con thấy rất khỏe, chỉ là thấy hơi mệt chút thôi, bố yên tâm đi”.
Trông thấy Tần Phong vẫn có vẻ không yên lòng, Tần Minh cười cười bảo: “Ấy… bố, không phải trước kia bố thường nói, trên đời có rất nhiều kỳ tích sao, ý chí của con kiên cường, cũng không phải là không có khả năng xảy ra kỳ tích, đây là chuyện tốt mà, không phải sao?”
Tần Minh hiểu rõ tại sao bản thân mình lại khỏi, tám phần mười là nhờ công lao của vị lão tổ kia, nhưng chuyện này quá là sốc, nên trước tiên anh chưa định nói với Tần Phong.
Nghe Tần Minh giải thích như vậy, Tần Phong chỉ có thể tin tưởng, gật đầu cười: “Con nói đúng, đó là chuyện tốt, xem ra là tổ tiên phù hộ rồi…”
Tần Minh thầm cười khổ, nghĩ Tần Phong nói đúng, lần này đại nạn không chết, đúng là nhờ có tổ tiên… phù hộ!
Sau khi kinh ngạc qua đi, Mã Hiên cũng định thần lại, vô cùng khó hiểu nhướn mày nhìn Tần Minh, nhỏ giọng lầm bầm mấy câu quái vật xong lão ta lên tiếng: “Nếu đã tỉnh rồi thì mau đi nộp viện phí đi!”
“Đương nhiên chúng tôi sẽ trả viện phí, nhưng trước đó ông lăng mạ bố tôi, nên tính như nào? Hừ, uổng cho ông là bác sĩ, tôi thấy ông khi còn học đại học, chắc chẳng qua nổi môn y đức đâu nhỉ?”
Tần Minh lạnh lùng hỏi, từ nhỏ anh đã sống cùng bố, tình cảm hai cha con vô cùng tốt, hôm nay Tần Phong bị sỉ nhục, anh tuổi trẻ lại tâm khí cao ngạo, đương nhiên không nuốt trôi cục tức này!
“Thôi bỏ đi Tiểu Minh, không chấp nhặt với loại người như ông ta, đi thôi”, Tần Phong lặng lẽ nói.
Nhưng Mã Hiên lại không dễ dàng bỏ qua cho Tần Minh, lão khinh khỉnh nói: “Đứa nhà nghèo như cậu mà cũng có tư cách lên mặt dạy đời tôi sao? Còn lấy y đức ra dằn mặt tôi? Nực cười! Hôm nay không trả hết tiền thì đừng mơ…”
Còn chưa nói hết câu thì Mã Hiên bị tiếng chuông tin nhắn điện thoại cắt ngang, vừa lấy điện thoại ra nhìn, lão ta liền nở nụ cười, ánh mắt cũng trở nên… dịu dàng hơn.
Thấy thần thái khác thường đó, Tần Minh đột nhiên có suy nghĩ muốn dùng thử Linh Đồng, anh lập tức làm theo cách nói của lão tổ, tập trung tinh thần vào hai mắt, nhìn chằm chằm Mã Hiên…
Ngay sau đó, hai mắt của Tần Minh phát ra tia sáng vàng kim nhàn nhạt, đột nhiên anh cảm thấy giác quan của mình trở nên rất nhạy cảm, chẳng mấy chốc đã nhìn thấu suy nghĩ của Mã Hiên.
“Hi hi, không ngờ em yêu nhanh vậy đã đến phòng làm việc của mình rồi, mình phải mau chóng qua, không rảnh ở đây đôi co với hai bố con nghèo kiết xác này nữa”.
Mã Hiên thầm nghĩ xong liền cất điện thoại, không để ý đến bố con Tần Minh nữa, hừ lạnh một tiếng rồi dặn dò y tá thu dọn phòng bệnh, cất dụng cụ y tế đi, còn mình thì vội vã đẩy cửa ra ngoài.
Tần Minh nheo mắt nhìn theo bóng Mã Hiên đang khuất dần, không biết nghĩ gì.
Lúc sau, Tần Phong kéo Tần Minh, có chút khó xử nói: “Tiểu Minh, đừng ngẩn ra nữa, ờm… lần này bố đi không mang nhiều tiền, chỉ còn lại không tới tám trăm tệ, con còn tiền không? Hoặc là có mượn được bạn nào không? Chúng ta trả tiền viện phí rồi tính tiếp”.
“Vâng, được ạ!”
Tần Minh đáp lời, nhớ tới người anh em Lưu Diệp của mình bèn gọi điện cho cậu ta bảo cầm tiền qua, tiếp theo Tần Minh đi đến cạnh một y tá hỏi: “Chị y tá, chị có biết phòng làm việc của bác sĩ vừa nãy ở đâu không?”
“Ở tầng bốn, trên cửa có bảng tên, cậu lên là thấy ngay”.
“Cảm ơn chị”.
“Không có gì”, cô y tá cười ngọt ngào.
……..
Tần Minh lấy cớ đi vệ sinh mà vào thang máy lên thẳng tầng bốn, lúc này đã là đêm khuya, cho nên hành lang không một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ.
Vừa tìm phòng làm việc khoa nội thần kinh, Tần Minh vừa muốn xem xem chủ nhiệm vừa rồi đang làm gì?
Thời gian học đại học, Tần Minh cũng từng đọc vài quyển tiểu thuyết, có rất nhiều đoạn nói về quy tắc bất thành văn giữa bác sĩ nam và y tá, anh muốn lấy chứng cứ của tay bác sĩ đó rồi gửi nặc danh cho viện trưởng, cũng coi như trút giận thay cho bố.
Lại âm thầm tìm một hồi, Tần Minh liền nghe thấy âm thanh kỳ lạ cách đó không xa, sau khi nghe kỹ, cuối cùng cũng tìm được phòng làm việc khoa nội thần kinh, thấy cửa phòng hình như không khóa, anh bèn khẽ khàng mở ra.
Tức khắc, một cảnh tượng không thể nào nóng bỏng hơn đập vào mắt anh, mà đôi nam nữ trong phòng lại chẳng hề phát giác ra là cửa phòng đã bị Tần Minh lén mở ra…
Chỉ thấy người phụ nữ đang ngồi trên bàn, Tần Minh không thấy được chính diện, nhưng thân hình thì không có gì phải bàn, làn da trắng mịn, xem chừng còn khá trẻ.
Mã Hiên đang ôm lấy cô ta mà hôn, hai người đều quay lưng lại phía Tần Minh, căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của anh, Tần Minh cũng nắm chắc cơ hội, bật chức năng quay video trong điện thoại…
“Bác… sĩ Mã, chuyện em nhờ anh lúc trước, mấy ngày nay… làm như nào rồi? Em đã… dâng cả bản thân… lên miệng anh rồi, anh không thể… ăn không vậy chứ? A…”
……..
Nghe xong đoạn hội thoại, Tần Minh thiếu điều muốn ném chiếc điện thoại vào đôi nam nữ trong phòng kia!
Không ngờ rằng trong bệnh viện linh thiêng này lại có thủ đoạn dơ bẩn như vậy!
Mã Hiên là bác sĩ, nhưng không cứu người, ngược lại còn hám tài, mưu đồ hại người khác, thật đúng là nỗi ô nhục của ngành y!
Dần dần, cảm xúc của Tần Minh cũng dần ổn định lại, vội cất điện thoại, không phá hỏng “chuyện tốt” của hai người kia, vừa đi xuống sảnh tầng một vừa nghĩ tiếp theo mình nên làm gì.
Đây là lần đầu tiên anh gặp chuyện liên quan đến tính mạng con người như này, nhất thời anh không biết nên làm gì.
Đi tìm viện trưởng tố cáo lão ta? Chắc chắn phải làm rồi, nhưng bây giờ nhất định viện trưởng không ở đây, nhỡ bệnh nhân bị bọn họ tính kế không sống qua đêm nay thì phải làm sao?
Trực tiếp đi chất vấn Mã Hiên? Càng là điều viển vông, Mã Hiên có chết cũng sẽ không nhận.
Ôm theo một bụng tâm sự, Tần Minh quay về đại sảnh tầng một, tìm được Tần Phong, anh không biết có nên nói chuyện này cho ông biết không.
“Tiểu Minh, làm gì lâu thế? Có phải chưa hồi phục hẳn không, cảm thấy chỗ nào không khỏe sao?”, Tần Phong cau mày hỏi.
“A? Vâng, không… không sao, bố đừng lo cho con, con thật sự không sao rồi”, Tần Minh lơ đễnh trả lời.
Nhìn thấy Tần Minh dường như có gì đó khác lạ, Tần Phong lập tức không yên tâm, bèn bắt mạch cho anh, xác thực rằng anh không sao mới thở phào một hơi, không để ý tới anh nữa.
Nửa tiếng sau.
Một người dáng hình to béo mặc áo khoác gió, đeo kính đen đi vào sảnh, nhìn thấy Tần Minh mới vịn tường mà thở hổn hển: “Ôi cha mẹ tôi ơi! Mệt chết đi mất! Tiểu Minh, cậu… mẹ chứ, cậu là người hay ma?”
“Không phải cậu sắp toi rồi sao? Sao, sao lại sống dậy rồi?”
Nghe thế Tần Minh trợn mắt, bước tới đấm vào ngực cậu ta một cái, trách: “Ma có biết gọi cho cậu không? Thằng nhóc nhà cậu chạy có vài bước đã mệt như này rồi? Đúng rồi, có mang tiền không thế?”
“Anh đây làm việc cậu cứ yên tâm, nhìn xem, một ngàn tệ không thiếu một đồng!”, cậu chàng to béo vừa nói vừa nhét mười tờ tiền màu đỏ vào tay Tần Minh.
Lúc này Tần Phong cũng đi tới, Tần Minh vội vã giới thiệu: “Bố, đây là bạn cấp ba của con, Lưu Diệp, bây giờ cũng cùng trường đại học, nhưng cậu ta học chuyên ngành khảo cổ”.
“Ồ, chào cháu, trước kia từng nghe Tiểu Minh nhắc đến cháu, lần này cảm ơn cháu quá, cháu yên tâm, chú sẽ trả tiền cho cháu sớm thôi”.
Nghe Tần Phong nói vậy, Lưu Diệp tức khắc sốt sắng: “Chú, chú đừng khách sáo như vậy, cháu với Tiểu Minh là anh em, hơn nữa cháu cũng không thiếu một ngàn tệ này, hi hi… dù sao thì cũng đừng khách sáo với cháu”.
“Đúng vậy bố, bố đừng khách sáo với cậu ta, nhà giàu mà, nên lấy thì lấy”, Tần Minh cũng cười nói, chứng tỏ là vô cùng thân thiết với Lưu Diệp.
Trông vậy, Tần Phong cũng không chối từ nữa, cảm kích gật đầu rồi cầm tiền đi nộp viện phí.
Mà lúc này một cô gái dáng người cao ráo mặc váy ngắn, áo len, chân đi bốt cao cổ gấp gáp chạy vào bệnh viện, vừa chạy vừa lau nước mắt…