Chương 5: Âm mưu bại lộ
Tần Minh nói ra một chữ, ba giây qua đi, mọi người ở đó thấy Chu Nghĩa Minh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng ngay khi bọn họ mới há mồm, còn chưa nói ra câu nào thì miệng đã ngoác to ra.
Chu Nghĩa Minh thật sự tỉnh lại rồi!
Không chỉ như thế, các mức số liệu trên máy móc cũng bắt đầu có sự thay đổi. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn bình thường, nhưng chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với trước đây!
Ít nhất đã không còn nguy hiểm đến tính mạng!
Cả phòng cấp cứu bỗng yên lặng như tờ...
Không ít chuyên gia Tây y cũng nhìn Tần Minh với vẻ mặt khó mà tin nổi, sau đó họ lại nhìn mười mấy cây kim bạc trên người Chu Nghĩa Minh cùng số liệu trên máy móc, trong lòng thầm cảm thấy thần kỳ.
"Tên nhóc này vậy mà lại là cao thủ Đông y giấu nghề, ngay cả mình cũng không nói, thật sự chả có nghĩa khí gì cả!". Trong lòng Lưu Diệp mắng thầm.
Những chuyên gia Đông y kia cũng đăm chiêu suy nghĩ. Bệnh nghiêm trọng như này mà được mấy cây kim bạc tầm thường thế này kiểm soát? Đông y từ lúc nào đã trở nên kỳ diệu như vậy?
Bộp bộp...
Dưới sự dẫn dắt lôi kéo của ông Lâm, cuối cùng không gian yên tĩnh trong phòng bệnh cũng bị một tràng vỗ tay nhiệt liệt phá vỡ. Hôm nay bọn họ có thể nói rằng mình đã tận mắt chứng kiến một kỳ tích xảy ra.
Còn Mã Hiên thì liếc mắt nhìn Tần Minh rồi lập tức nói với ông Lâm: "Ông Lâm, mặc dù tình trạng của bệnh nhân đã tạm thời ổn định, nhưng thuốc đặc trị... vẫn phải dùng tiếp, nếu không thì không chừng sẽ xảy ra tình huống bất ngờ".
Lời nói của Mã Hiên, Tần Minh nghe thấy hết, anh lập tức cười khẩy. Lúc định nói cái gì đó, một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ thời thượng bỗng chạy vào trong phòng, vừa khóc vừa nhào về phía Chu Nghĩa Minh...
Liễu Văn Quyên đến trước mặt Chu Nghĩa Minh, khuôn mặt mang vẻ đau buồn mà khóc nức nở: "Sao lại thành ra thế này? Nghĩa Minh, không phải anh đã từng nói muốn ở cạnh em đến cuối đời hay sao... tại sao... tại sao anh nói mà lại không giữ lời như thế?"
Tần Minh ở bên cạnh xem màn biểu diễn của người phụ nữ trước mặt, trong lòng không khỏi cười khẩy. Thầm nói, người phụ nữ này không đi đóng phim điện ảnh thì thật sự hơi đáng tiếc rồi.
Nhưng Tần Minh cũng không vạch trần ngay mưu tính của bà ta, muốn xem xem cuối cùng bà ta sẽ để lộ cái đuôi cáo của mình thế nào. Đến lúc đó thì hãy cho bà ta một cái bạt tai trời giáng!
"Dì, dì... dì đừng khóc nữa, thật ra bố con..."
Liễu Văn Quyên vừa khóc vừa khua tay ngắt lời Chu Hiểu Yến: "Hiểu Yến, con không cần an ủi dì, dì biết hết rồi. Trước đây... lúc vào viện, Nghĩa Minh đã đoán trước được bản thân ông ấy có thể sẽ... bởi vậy mới để lại di chúc cho dì!"
Vừa nghe câu nói này, lông mày Chu Hiểu Yến hơi cau lại: "Di chúc? Di chúc gì ạ? Để con xem nào!"
"Hả? Dì... dì vừa mới nhận được tin nhắn nói bệnh tình bố con nguy kịch nên vội vàng chạy tới đây. Bản di chúc dì không mang theo trong người, nhưng Nghĩa Minh đã nói rõ trong đó là sẽ đem tài sản dưới tên ông ấy..."
Không đợi Liễu Văn Quyên nói xong, Tần Minh đã cười gằn thành tiếng: "Có phải bà muốn nói giám đốc Chu sẽ để bà thừa kế một nửa tài sản của ông ấy, đúng không? Ha ha... Hơn nữa thông tin bệnh tình của giám đốc Chu nguy kịch còn là do bác sĩ Mã Hiên thông báo cho bà biết, phải không?"
"Còn nữa, bà cũng không phải là từ nhà chạy tới đây, mà là từ... phòng làm việc của bác sĩ Mã Hiên qua đây, đúng chứ?"
Lời của Tần Minh vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc. Còn Mã Hiên và Liễu Văn Quyên cũng nhanh chóng trở thành tiêu điểm của mọi người, nháo nhào phán đoán ngụ ý trong lời nói của Tần Minh.
"Thằng nhóc này, cậu đang ăn nói bậy bạ gì đấy! Hừ! Quả nhiên là đầu óc bị đụng nên ngu rồi hay sao? Bớt ăn nói linh tinh ở đây đi! Đêm hôm khuya khoắt, bà Chu ở trong phòng làm việc của tôi làm gì? Nếu còn ăn nói hàm hồ, cẩn thận tôi tố cáo cậu tội phỉ báng!"
Thấy Mã Hiên lúc này giống như con mèo bị dẫm vào đuôi, Tần Minh nói tiếp: "Làm sao thế? Bị tôi nói trúng rồi hả? Nhục quá hóa giận rồi? Vậy thì tôi sẽ tiết lộ thêm chút tin tức, sở dĩ bệnh u não của giám đốc Chu chuyển từ lành tính sang ác tính, e rằng trong đó không thể thiếu công lao của bác sĩ Mã nhỉ? Thuốc đặc trị của ông thật sự rất tốt nha!"
Nghe xong, sắc mặt Mã Hiên đột nhiên thay đổi, lão ta đỏ ngầu mặt, ấp a ấp úng nói không thành câu. Còn Liễu Văn Quyên thì càng không biết nói gì dưới cái nhìn chăm chăm của Chu Hiểu Yến.
"Tần Minh, những chuyện này... sao cậu biết được? Cậu còn biết những gì nữa thì mau nói hết ra!"
Anh gật gật đầu với Chu Hiểu Yến, cũng không nói thêm gì nữa mà lấy điện thoại ra mân mê một lúc. Một đoạn video chất lượng khá thấp được phơi bày trước mắt mọi người.
"Đây... không phải là phòng làm việc khoa thần kinh của bác sĩ Mã Hiên hay sao?", một y tá ngạc nhiên hỏi.
Cô ta vừa nói xong, một nữ y tá khác vội vàng che mắt lại, kêu lớn lên: "Á! người... người phụ nữ đó không phải là bà Chu hay sao? Họ... họ đang làm gì vậy? Ở bệnh viện sao có thể như vậy!"
Đoạn video mười mấy giây, tất cả có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người. Âm mưu giết người cướp của của hai người họ cứ thế được phơi bày trước mặt mọi người.
Sau khi biết được chân tướng, ông Lâm tức giận đến mức môi run bần bật, ông ta vừa chỉ vào Mã Hiên vừa tức giận mắng: "Hừm! Súc sinh! Mã Hiên! Cậu... cậu... cậu không xứng làm bác sĩ! Bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu không được rời khỏi bệnh viện! Đợi sự trừng phạt của pháp luật đi!"
Thậm chí mấy nam bác sĩ ở đây còn chặn luôn cửa, đề phòng Mã Hiên bỏ chạy. Nữ bác sĩ và y tá cũng quở mắng lão ta với vẻ mặt chán ghét. Cái chuyện người - thần đều căm phẫn như này đã đủ để khiến cho mọi người tức giận.
"Liễu Văn Quyên, đây là chuyện tốt mà bà làm ra đó hả! Hai năm trước, lúc bố tôi rước bà vào nhà, tôi và anh trai đều đã phản đối. Nhưng không ngờ bà lại là một người phụ nữ có lòng dạ độc địa đến mức này!"
Chu Hiểu Yến nói xong thì lôi ngay chiếc điện thoại IPhone7 của mình ra để báo cảnh sát. Liễu Văn Quyên ngã sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, không ngừng lắc đầu thì thầm: "Mọi chuyện sao lại thành ra thế này, xong rồi... tất cả chấm dứt rồi..."
Lúc này khuôn mặt Mã Hiên u ám đáng sợ, lão ta nhìn chằm chằm vào Tần Minh, không cam lòng mà khẽ gào lên: "Video này cậu lấy từ đâu? Sao cậu biết tôi quay về phòng làm việc để làm cái gì?"
Tần Minh cười khẩy một tiếng, nhún vai nói: "Tôi nói là trùng hợp thì ông có tin không? Nhưng mà ông tin hay không thì cũng chẳng sao cả, tôi tin là được rồi!"
"Bác sĩ mà làm đến mức này thì tổ tiên cũng hổ thẹn vì ông! Thế mà trước đây ông còn sỉ nhục bố tôi? Ông có tư cách gì chứ?"
"Ngoại trừ trong túi có mấy đồng tiền rách, ông còn cái gì đáng để khoe khoang không? Với độ tuổi của ông mà vẫn là một bác sĩ bình thường thì chắc chắn cũng chẳng giỏi giang chỗ nào. Bàn về y đức thì ông không xứng làm bác sĩ! Thường ngày ông cũng lấy không ít phong bì nhỉ? Bàn về làm người, ông chính là một kẻ cặn bã!"
"Hừm! Người đang làm, trời đang nhìn, e là ông cũng không ngờ rằng báo ứng sẽ đến nhanh như vậy nhỉ? Ông Lâm, tôi đề nghị ông lấy thuốc đặc trị mà Mã Hiên kê để hóa nghiệm thành phần. Hơn nữa, đoạn video này của tôi có thể coi là chứng cứ rõ ràng rồi! Vào cục cảnh sát, ông ta cũng không thể nào chối cãi được!"
Nghe thấy vậy xong, ông Lâm gật đầu nói: "Được! Cứ làm theo lời cậu nói!"
Ông Lâm vừa dứt lời, hai y tá phía sau định đi lấy thuốc đặc trị để trên đầu giường thì Mã Hiên lại đột nhiên xông tới như điên: "Không ai được lấy đi!"