Gương mặt Trần Phong lộ ra biểu cảm đau đớn, nhưng Bạch Tô không có ý định dừng lại.
“Thực ra tôi không có ý gì, chỉ là muốn kết bạn với hai chị em họ thôi, nhưng tiếc là họ lại quen anh trước, điều này khiến tôi rất không vui, cho nên...”.
Cậu ta còn chưa nói xong, Trần Phong đã lên tiếng: “Mày muốn tao rời xa bọn họ sao?”.
Bạch Tô cười phá lên: “Quả nhiên là một người thông minh, nếu anh đồng ý, tôi có thể lập tức cứu anh ra khỏi đây”.
Trần Phong lạnh lùng nhìn cậu ta nhưng không nói một lời, ý của anh đã bộc lộ hết trong biểu cảm đó.
Nụ cười của Bạch Tô lập tức tắt lịm, cậu ta tát cho Trần Phong một cái, rồi tức giận hét lên: “Đồ rác rưởi, anh đúng là nên sống trong đống rác suốt đời đi”.
Như thể không nhận được thứ mà cậu ta muốn nhận được từ Trần Phong, Bạch Tô không muốn ở lại đó nữa, nói với A Tam một câu rồi hai người đóng cửa lại và ra khỏi đó.
Căn mật thất đen tối lại chỉ còn mỗi một mình Trần Phong.
Bên trong phòng của Long Lăng, Phượng Thê và Long Lăng đang ngồi trên giường với nhau, trông có vẻ khá mệt mỏi.
Mặt Phượng Thê áp sát vào cổ Long Lăng, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người Long Lăng, một mùi hoa lan nhẹ, khiến Phượng Thê cảm thấy tâm trạng rất yên bình.
Cho dù là dạo này có xảy ra một số chuyện, nhưng cô ấy có thể quên đi và ngủ một cách bình thản.
Long Lăng như thể cũng cảm nhận được sự yên bình trong lòng Phượng Thê, cô đưa tay ôm nhẹ cô ấy vào lòng, cúi đầu xuống, cằm cô chạm vào mái tóc mềm mượt của Phượng Thê, hình như đã lâu lắm rồi chưa ôm Phượng Thê một cách thân mật như vậy.
Long Lăng nhỏ nhẹ nói: “Phượng Thê, hình như chúng ta đã lâu lắm không ôm thế này rồi”.
Phượng Thê nhẹ nhàng đáp: “Vâng, đúng là lâu lắm rồi, nhưng mỗi lần chỉ cần được nằm bên cạnh chị, em liền cảm thấy rất yên tâm”.
Long Lăng đáp: “Có em bên cạnh chị, chị cũng cảm thấy yên tâm nhiều, sau khi sư phụ mất đi, cũng chỉ có hai chị em mình dựa dẫm vào nhau thôi”.
Phượng Thê ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của Long Lăng, hai người như thể đang tự soi gương vậy, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt giống nhau nhưng lại là hai thần sắc khác nhau.
Khuôn mặt của Long Lăng luôn mang vẻ lạnh lùng, nhưng trong mắt cô lúc này lại tràn đầy sự dịu dàng.
Phượng Thê thì vẫn như trước đây, mang nhiều vẻ ngây thơ, cô ấy thò một tay ra vòng qua ôm eo Long Lăng, nhẹ nhàng nói: “Em cũng nhớ sư phụ lắm, nhưng em biết chị sẽ luôn ở bên cạnh em nên em cảm thấy không còn buồn nhiều nữa”.
Long Lăng gật đầu, nhẹ nhàng thơm lên trán Phượng Thê.
Hai chị em cùng an ủi nhau, và cũng biết chuyện liên quan đến Trần Phong mới là chuyện mà họ lo lắng nhất bây giờ.
Vẫn là Phượng Thê hỏi: “Cái cậu Bạch Tô kia rốt cuộc có định giúp chúng ta cứu Trần Phong ra thật không nhỉ?”.
Long Lăng cũng nói với giọng không dám khẳng định: “Cái cậu Bạch Tô đó trông thì có vẻ là người rất ôn hòa, nhưng lại luôn khiến cho người ta có cảm giác trong lòng cậu ta đang che giấu điều gì đó, khiến người khác không thể hiệu được cậu ta. Chị nghĩ cậu ta tuyệt đối không phải người đơn giản, cũng tuyệt đối không phải người mà như chúng ta đã nhìn thấy đâu”.
Phượng Thê cũng công nhận: “Mỗi lần cậu ta nói chuyện với em, đôi mắt cậu ta trông có vẻ rất trong sáng, nhưng không biết vì sao em luôn cảm thấy cậu ta muốn làm gì đó, tuy không nói được ra cụ thể là gì, nhưng lại khiến em cảm thấy khó chịu”.
Long Lăng cười nhẹ nói: “Vậy thì không quan tâm cậu ta nữa, tránh xa cậu ta chút”.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.
“Hai chị ngủ chưa thế?”, bên ngoài là tiếng của Bạch Tô.
Vừa nhắc đến cậu ta không ngờ đã thấy cậu ta đến gõ cửa, hai người đều nghi ngờ liệu có phải cậu ta đã nghe lén được gì không.
Hai chị em họ đều hơi hoảng loạn, vẫn là Long Lăng trả lời: “Cậu Bạch có chuyện gì không? Chúng tôi ngủ rồi, có việc gì chờ mai hẵng nói”.
“Nếu vậy thì tôi không làm phiền hai chị nữa, vốn định nói với hai chị về chuyện của Trần Phong, tôi vừa đi gặp anh ta về”, Bạch Tô ở bên ngoài nói.
Và nghe thấy nhắc đến Trần Phong, hai chị em liền đồng thanh lên tiếng: “Cậu Bạch chờ chút”.
Hai chị em vội vàng sửa soạn lại một hồi rồi Phượng Thê ra mở cửa cho Bạch Tô.
Hai người mặc quần áo mà biệt thự chuẩn bị sẵn, chỉ là những bộ quần áo rất đơn giản, áo phông trắng cùng chiếc quần màu đen, nhưng hai chị em họ mặc lên lại trông giống như hai búp bê giống hệt nhau, khiến người khác nhìn đã thích rồi.
Phượng Thê dẫn Bạch Tô vào trong, để cậu ta ngồi ở ghế phòng khách xong, cô liền đi đến bên cạnh Long Lăng.
Long Lăng cũng không khách sáo với Bạch Tô, cô hỏi thẳng: “Cậu nói đã gặp Trần Phong, không biết bây giờ anh ấy sao rồi? Cậu có thể đưa chúng tôi đi gặp anh ấy không?”.
Cùng lúc hỏi hai câu liền, vẻ mặt của Long Lăng tràn đầy lo lắng.
Bạch Tô cười nói: “Chị Long Lăng đúng là rất quan tâm đến người đàn ông tên là Trần Phong kia nhỉ! Nhưng chị cũng biết rốt cuộc anh ta đã làm những gì mà cho dù thế nào đi nữa ông Tiền cũng sẽ không dễ dàng tha cho anh ta”.
Trong lòng Long Lăng đương nhiên là biết, nhưng ít nhất cũng muốn biết Trần Phong hiện đang sống chết thế nào.
Bạch Tô cũng nhìn ra được vẻ lo lắng trên khuôn mặt của hai chị em họ, lập tức an ủi: “Tuy Trần Phong giờ đúng là đã bị thương, nhưng tóm lại vẫn chưa ảnh hưởng đến tính mạng, hai chị không cần lo lắng. Tôi và ông Tiền đã nói rồi, chờ sau khi thả Trần Phong ra, với y thuật của hai chị chắc chắn có thể chữa khỏi được cho anh ta thôi”.
Phượng Thê có hơi bồn chồn, nhìn Bạch Tô với vẻ mong chờ nói: “Lẽ nào cậu không thể đưa chúng tôi đi gặp anh ấy sao? Tôi muốn biết giờ anh ấy đang thế nào?”.
Nhưng Bạch Tô lại lộ ra vẻ khó xử: “Thực sự không phải là tôi không muốn đưa các chị đi, cho dù tôi có thể bảo ông Tiền thả anh ta ra, nhưng ít nhất trước khi ông Tiền còn chưa thả anh ta thì tôi cũng không thể lạm quyền thái quá”.
Phượng Thê vẫn còn định nói gì đó, nhưng lại bị Long Lăng chặn lại, Phượng Thê nghĩ cũng thấy yêu cầu này đúng là quá khó khăn.
Cô sững sờ ngồi xuống, còn Long Lăng lúc này nhìn Bạch Tô hỏi: “Cậu Bạch đến muộn thế này chắc không phải chỉ định nói với chúng tôi chuyện này đấy chứ?”.
Bạch Tô dùng ánh mắt tán thưởng nhìn sang Long Lăng, rồi mỉm cười nói: “Đúng là còn có một số chuyện khác muốn nói với hai chị”.
Long Lăng nói: “Vậy cậu Bạch cứ nói thẳng đi”.
Bạch Tô nói: “Nếu chị Long Lăng đã thẳng thắn như vậy, thì tôi cũng không vòng vo nữa, chỉ là tôi giúp hai chị như vậy thực ra cũng là có chút mục đích”.
Long Lăng đương nhiên đã nghĩ từ đầu Bạch Tô chắc chắn có mục đích gì đó, nên cô cũng bình tĩnh hỏi: “Cậu Bạch muốn gì, tiền sao? Hai chị em chúng tôi ngoài y thuật ra thì gần như cũng không có gì có thể giúp được cậu Bạch cả”.
Bạch Tô lắc đầu nói: “Các chị cảm thấy tôi thiếu tiền sao? Tuy tôi cũng có nghe đến khả năng y thuật của hai chị, nhưng thực sự cũng không cần đến mấy”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK