Mục lục
Long tế – Trần Phong (Đỉnh cấp rể quý) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, ánh mắt Trần Phong cứ tự nhiên mà nhìn vào chén trà trước mặt Hạ Vân Thịnh.

"Trần Phong, mày đang làm gì thế?"

Lúc này, Hạ Hạo đi vào, phía sau còn có mấy cốt cán của công ty đi theo.

"Không có gì, chỉ muốn đưa hợp đồng cho ông nội." Trần Phong hờ hững nói.

"Hợp đồng?" Hạ Hạo sững sờ, nói: "Hợp đồng gì?"

Trần Phong liếc Hạ Hạo một cái, nói: "Đương nhiên là những hợp đồng mà anh bán ra, còn có thể là hợp đồng gì?"

Con ngươi Hạ Hạo co rút, hơi không dám tin: "Mày lấy lại những hợp đồng kia từ trong tay nhà họ Diệp?"

Trần Phong không nói gì mà vứt hợp đồng lên bàn, ra hiệu Hạ Hạo tự xem.

Hạ Hạo chỉ mấy bước đã đến phía trước Trần Phong, cầm hợp đồng, nhìn từng cái một.

Sau khi xác nhận không sai, trong não Hạ Hạo đột nhiên nổi sóng dữ dội.


Thằng vô dụng này thế mà làm được thật!

Hơn nữa tổng cộng dùng chưa đến một ngày!

"Sao mày làm được?" Hạ Hạo nuốt nước bọt, không thể tin hỏi.

"Không thể trả lời." Trần Phong hờ hững nói.

"Chủ tịch sao thế?" Lúc này, cuối cùng cũng có người để ý sự khác thường của Hạ Vân Thịnh.

Hạ Hạo chuyển mắt sang nhìn Hạ Vân Thịnh, vờ vịt gọi với vẻ thăm dò: "Ông nội?"

Liên tục gọi mấy tiếng.

Hạ Vân Thịnh đương nhiên là không có phản ứng.

"Ông nội chẳng lẽ ngủ rồi?" Hạ Hạo nới với vẻ ngờ vực, diễn rất nhập tâm.

"Hình như không phải, mau gọi bác sĩ đến đây!" Một người họ hàng của nhà họ Hạ sốt ruột hét.

Mấy phút sau, bác sĩ riêng của Hạ Vân Thịnh đến, lấy dụng cụ chuyên nghiệp ra kiểm tra cho Hạ Vân Thịnh.

"Ông nội sao thế?" Hạ Hạo quan tâm hỏi han.



"Chủ tịch, ông ấy..." Bác sĩ khó xử nhìn Hạ Hạo một cái, nói: "Chủ tịch hình như thành người thực vậy rồi."

Ồ lên kinh ngạc!

Trong văn phòng chợt yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

"Ông nói cái gì?" Tâm trạng Hạ Hạo hơi quá khích, nói rồi túm cổ áo bác sĩ riêng, hét: "Ông nội lúc trước vẫn bình thường, sao có thể đột nhiên trở thành người thực vật?"

"Đúng thế, có phải ông kiểm tra sai rồi không, lúc chiều, tôi thấy chủ tịch vẫn không có vấn đề gì mà."

Mấy họ hàng nhà họ Hạ cũng sốt ruột, Hạ Vân Thịnh là định hải thần châm của nhà họ Hạ, nếu ông ta có chuyện gì thật thì nhà họ Hạ sau này e là sẽ không yên ổn.

Bác sĩ riêng lau mồ hôi trên trán, nói: "Tôi không thể kiểm tra sai được, nhịp tim của chủ tịch hiện tại, và trạng thái hô hấp, hoàn toàn khớp với trạng thái của người thực vật."

Mọi người nhà họ Hạ ngay lập tức mặt xám mày tro, bác sĩ đã nói thế thì e là Hạ Vân Thịnh thực sự thành người thực vật rồi.

Phải nói là tin tức này quá đột ngột.

Người nhà họ Hạ căn bản không chuẩn bị tâm lí gì.

"Ông nội, ông tỉnh lại đi." Phịch một tiếng, Hạ Hạo quỳ xuống trước ghế làm việc, túm lấy tay Hạ Vân Thịnh, mắt bắt đầu đỏ lên.

Cả quá trình Trần Phong đều thờ ơ lạnh nhạt, với Hạ Vân Thịnh, anh đương nhiên không có tình cảm gì, nên Hạ Vân Thịnh trở thành người thực vật, thì trong lòng anh cũng sẽ không có cảm xúc gì gì.

"Tại sao ông nội lại thành thế này?" Hạ Hạo nghẹn ngào nhìn bác sĩ trung niên một cái.

"Sức khỏe của chủ tịch lúc trước vẫn luôn rất tốt, ông ấy đột nhiên thành thế này e là đã bị cái gì đó kích thích." Bác sĩ trung niên trầm ngâm rồi nói.

"Kích thích?" Người nhà họ Hạ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì.

"Ừm." Bác sĩ trung niên gật đầu, tiếp tục nói: "Kích thích này phần lớn là tinh thần, ví dụ, xảy ra việc khiến chủ tịch không thể chấp nhận nổi, khiến chủ tịch phẫn nộ, chủ tịch không chịu được, trung khu thần kinh bị rối loạn, trở thành người thực vật..."

Ánh mắt của người nhà họ Hạ bất giác rơi xuống người Trần Phong.

Vừa nãy lúc họ theo Hạ Hạo vào, trong văn phòng chỉ có Trần Phong đứng trước mặt Hạ Vân Thịnh.

"Có phải là mày không?" Hạ Hạo cũng nhìn xoáy vào Trần Phong.

"Liên quan gì tôi? Tôi vào còn chưa đến một phút." Trần Phong lạnh lùng nhìn Hạ Hạo một cái, thằng ngu này, diễn xuất không tệ.

"Cậu nói một phút thì là một phút à? Cậu có chứng cứ gì không?" Một quản lý cấp cao của nhà họ Hạ lạnh lùng nói, hiện tại chỉ có Trần Phong đáng nghi nhất!

"Tôi không có chứng cứ gì." Trần Phong kiềm cơn giận trong lòng mình xuống, nói.

Nhìn tình hình hiện tại, là anh đúng lúc xui xẻo đi vào, va vào họng súng.



Có lẽ chén trà này có vấn đề, thậm chí chính là Hạ Hạo làm, nhưng nếu anh nói ra, người nhà họ Hạ không những không tin, mà ngược lại sẽ cảm thấy anh đang vu oan giá họa, nên cách tốt nhất là trực tiếp phủ nhận.

"Vớ vẩn! Nhất định là mày đã nói gì đó khiến ông nội tức giận!" Hạ Hạo tức giận nói, vốn anh ta không hề nghĩ đổ việc này lên đầu Trần Phong, nhưng bây giờ, Trần Phong lại tự mình va vào, hơn nữa người nhà họ Hạ cũng đứng về phía anh ta, cơ hội tốt thế này, anh ta đương nhiên sẽ không bỏ lỡ nữa.

"Hạ Hạo, anh tưởng tôi không biết anh làm gì thật à?" Trần Phong lạnh lùng nhìn Hạ Hạo một cái, hiển nhiên, lời này của anh là đang lừa Hạ Hạo, nếu thực sự là Hạ Hạo là, thì Hạ Hạo đương nhiên sẽ lộ sơ hở.

"Tao làm gì?" Hạ Hạo hơi chột dạ, nhưng biểu hiện đúng là rất cứng: "Tao vừa vào cửa đã thấy mày đứng trước mặt ông nội, còn ông nội thì lại nằm trên ghế, nếu nói làm gì cũng là mày làm gì chứ không phải tao!"

Lời này của Hạ Hạo đương nhiên cũng có ý dẫn dắt suy nghĩ lung tung của người nhà họ Hạ.

Phải nói là anh ta thành công rồi.

Gần như vừa nói xong, nhiều họ hàng của nhà họ Hạ đã tức giận không thôi.

"Nhất định là thằng vô dụng này làm!"

"Đúng, chính là thằng vô dụng này, lúc trước nó từng chống đối chủ tịch, lần này đòi được hợp đồng, đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi."

"Báo cảnh sát, bảo cảnh sát đến, việc này không thể bỏ qua thế được!"

"Đồ vô lương tâm, chủ tịch đối xử với nó tốt thế, nó không báo đáp chủ tịch thì thôi, thế mà còn khiến chủ tịch thành người thực vật."

Người nhà họ Hạ ông một câu, tôi một câu, cứ thế xác định việc này.

Chính là Trần Phong làm!

Trần Phong nheo mắt, việc đến nước này anh có nói gì cũng chỉ là ngụy biện.

Nhưng nếu cảnh sát đến thật, anh cũng không sợ, dù sao người ngay thẳng thì chẳng phải sợ.

Mười mấy phút sau, không chỉ cảnh sát mà quản lý cấp cao hầu như đều đến đây cả.

Hạ Mộng Dao và Lâm Lan đương nhiên cũng có mặt, Hạ Vân Thịnh trở thành người thực vật không phải chuyện nhỏ.

"Trần Phong, anh sao thế?" Hạ Mộng Dao đến trước mặt Trần Phong ngay, trong đôi mắt đẹp mang theo chút lo lắng, cô đương nhiên không tin Trần Phong sẽ làm ra việc như vậy, khiến Hạ Vân Thịnh thành người thực vật.


Vì căn bản không cần thiết.


Nhưng những người khác nhà họ Hạ lại không nghĩ thế.


Dưới sự dẫn dắt của người có mục đích, người nhà họ Hạ lúc này, gần như đã đến mức lên án Trần Phong.


"Anh không sao." Trần Phong lắc đầu, người nhà họ Hạ có nói sao cũng chẳng liên quan quái gì đến anh, dù sao anh cũng không mất miếng thịt nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK