Trần Anh Nhu tự cao tự đại điên rồi.
Trước khi đại hội võ thuật thế giới bắt đầu, Trần Bá Dung muốn lợi dụng nhà họ Cảnh trừ khử Trần Phong, nhà họ Cảnh cử Cảnh Đằng đánh một trận sống mái với Trần Phong. Kết quả là Cảnh Đằng bại trận, bị Trần Phong giẫm nát đầu, quy tiên.
Mà lúc ấy Trần Anh Nhu đang được trị liệu ở viện điều dưỡng sau khi biết kết quả thì tinh thần sa sút, miệng lẩm bà lẩm bẩm, cái đầu gật gù, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vặn vẹo, túm lấy y tá ở bên cạnh gào thét: Trần Phong chết rồi! Trần Phong cuối cùng cũng chết rồi.
Cái chết của Cảnh Đằng đã đề bẹp cọng rơm cuối cùng về mặt tinh thần của Trần Anh Nhu.
Giờ đây, Trần Bá Dung lợi dụng sức mạnh của gia tộc, đưa Trần Anh Nhu đến một bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở Yên Kinh để chữa trị.
Nhưng mà, chỉ cần sau khi thuốc an thần hết tác dụng thì Trần Anh Nhu sẽ gào thét khản cổ: Trần Phong chết rồi! Trần Phong chết rồi! Ha ha ha, Trần Phong cuối cùng mày cũng chết rồi!
Trần Anh Nhu ở trạng thái điên dại thời gian dài, không thể tự lo liệu cuộc sống nữa.
Trần Bá Dung phả ra một làn khói thuốc dày đặc, thở dài thườn thượt.
Trần Phong ngày trước trong mắt Trần Bá Dung chẳng qua chỉ là một con kiến khá cường tráng trong rất nhiều con kiến.
Nhưng bây giờ, sau khi Trần Phong giành được quán quân đại hội võ thuật thế giới thì mọi thứ thay đổi rồi. Giờ muốn gây sự với Trần Phong thì đều phải cân nhắc trước. Dù sao Trần Phong bây giờ đã khác xưa rồi.
"Cạch, cạch".
Đúng lúc Trần Bá Dung đang nghĩ đối sách thì ngoài cửa vang lên tiếng lanh lảnh liên tiếp, sau đó là tiếng giày cao gót tiếp xúc với sàn nhà.
Trần Bá Dung nghe ra được chủ nhân của tiếng bước chân rất sốt ruột, tiếng bước chân từ xa thoáng cái đã tới gần.
Cửa phòng làm việc bị người ta mở ra từ bên ngoài. Người đến chính là vợ của Trần Bá Dung - Vương Tú Lan.
"Khụ, khụ".
Khói thuốc đập vào mặt khiến Vương Tú Lan cảm thấy khó chịu, vừa ho vừa khua tay trước mũi.
"Có việc gì à?", Trần Bá Dung nhìn người vợ trước mặt hỏi.
Vương Tú Lan bịt miệng, nói ồm ồm: "Nhu khỏe rồi".
"Cái gì? Khỏe rồi? Là sao?", Trần Bá Dung sửng sốt, ông ta có thể đoán được lờ mờ vợ mình muốn nói gì, nhưng lại không dám xác nhận.
"Em nói, bệnh của Nhu khỏe rồi, khỏe rồi", giọng Vương Tú Lan tràn ngập xúc động.
Trần Bá Dung vui mừng, nhét điều thuốc không biết đã tắt từ lúc nào vào gạt tàn.
"Có chuyện gì thế? Bệnh của Nhu sao tự nhiên lại khỏi?"
"Xem anh nói gì kìa, chẳng lẽ con gái phải ở bệnh viện tâm thần cả đời anh mới vui à?", Vương Tú Lan hơi giận dỗi nhìn Trần Bá Dung một cái: "Chúng ta ra phòng khách bên ngoài nói chuyện".
Nói xong Vương Tú Lan bèn xoay người rời đi.
Trần Bá Dung vội vàng đi theo, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Ông ta vừa nãy còn phiền lòng vì chuyện của Trần Phong, giờ đột nhiên lại tươi tỉnh hẳn. Ít nhất có thể có một tin tốt.
Vương Tú Lan ngồi trên sofa phòng khách, cầm cốc trà lên nhấp mấy ngụm, mùi thuốc trong phòng làm việc khiến bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Bá Dung, em nói anh nghe, Nhu có thể khỏi nhanh vậy đều là nhờ công của em", Vương Tú Lan thấy Trần Bá Dung ngồi xuống đối diện bà ta thì mới lên tiếng.
"Là sao?", Trần Bá Dung hơi khó hiểu nhìn Vương Tú Lan.
Bao nhiêu chuyên gia nổi tiếng của Yên Kinh đều bó tay trước bệnh tình của con gái, giờ đột nhiên khỏe lại, vợ mình thế mà lại nói là công của bà ấy? Thế là sao?
"Thực ra em cũng chỉ nói với Nhu là thằng con hoang Trần Phong kia bị người ta đánh chết trong cuộc thi rồi", Vương Tú Lan thong thả nói sự thực.
"Cái gì?", Trần Bá Dung kinh ngạc đứng bật dậy, trợn to mắt.
"Đừng có sửng sốt thế”, Vương Tú Lan đi đến cạnh Trần Bá Dung, đỡ ông ta ngồi xuống rồi nói tiếp: "Bá Dung, anh nghĩ thử xem, Nhu điên điên khùng khùng đều tại thằng con hoang Trần Phong, mà em chỉ nhắm vào điểm này, nói với Nhu Trần Phong đã bị người ta đánh chết trong cuộc thi rồi".
"Em thử như vậy quả nhiên có hiệu quả, Nhu vốn còn đang giãy giụa gào thét chợt ngừng lại, thế mà lại hỏi em có phải thật không? Lúc ấy em mừng thầm trong bụng, có hi vọng. Vội vàng nói đúng vậy. Giờ con gái đã dần dần lấy lại bình tĩnh, chấp nhận điều trị".
Vương Tú Lan kể hết đầu cua tai nheo tình hình của Trần Anh Nhu cho Trần Bá Dung.
"Nhưng mà, cách này trị phần ngọn không trị được phần gốc, con gái sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi bệnh viện tâm thần, đến lúc đó vẫn sẽ biết Trần Phong không chết thật", Vương Tú Lan đột nhiên đổi chủ đề: "Để khiến con gái khỏi đúng nghĩa, thì Trần Phong phải chết".
Nghe thấy lời vợ mình nói, Trần Bá Dung chìm trong suy tư.
"Bá Dung, nhà họ Cảnh trước đây nợ nhà họ Trần chúng ta một cái ơn rất lớn, mà lần này việc nhà họ Cảnh đã hứa với nhà họ Trần chúng ta cũng không làm được, hơn nữa Cảnh Đằng của nhà họ Cảnh chẳng phải cũng chết trong tay Trần Phong sao? Chúng ta lại kích động tâm trạng người nhà họ Cảnh, em không tin bọn họ có thể nuốt được cục tức này", Vương Tú Lan nói ra suy nghĩ của bà ta.
Trần Bá Dung nheo mắt, cắn chặt răng.
"Được".
Ở một nơi khác của Yên Kinh, sâu trong nhà tổ của nhà họ Cảnh.
Cảnh Vân Sơn triệu tập tất cả thành viên cốt cán tài giỏi của nhà họ Cảnh, mở cuộc họp khẩn cấp. Trong số những người này còn có chi của Cảnh Vân Lâm.
"Hôm nay, tôi gọi mọi người đến đây mở cuộc họp gia tộc này chỉ vì một nguyên nhân: Chính là muốn bàn với mọi người việc đối phó với thằng ranh Trần Phong kia thế nào!".
"Tiếp theo sẽ do Thế Minh nói với mọi người tình hình hiện tại của Trần Phong", Cảnh Vân Phong ra hiệu cho Cảnh Thế Minh nói.
"Tôi tin là mọi người đã biết được tin bằng nhiều cách khác nhau, Trần Phong đã giành quán quân trong đại hội võ thuật thế giới. Hơn nữa, trong trận cuối đấu với William, cậu ta thế mà lại vượt qua giai đoạn đầu Hóa Kình, bước vào thực lực giai đoạn giữa Hóa Kình", Cảnh Thế Minh ngừng một lát, nói: "Sự thay đổi này khiến suy nghĩ muốn mượn tay những người trong đại hội võ thuật giết Trần Phong của chúng ta hoàn toàn thất bại".
Cảnh Thế Minh tiếp tục nói: "Theo tin tức mới nhất hiện tại, Trần Phong đã về đến Hoa Hạ. Do cái chết của Tiểu Đằng trước đó, nhà học Cảnh chúng ta đã rơi vào thế không chết không thôi với Trần Phong. Với cái tính có thù tất báo của thằng nhãi này, thì nhà họ Cảnh chúng ta chắc chắn sẽ đối mặt với mối nguy khổng lồ lần này".
Sau khi Cảnh Thế Minh nói xong, cả phòng họp chìm trong không khí khác lạ.
Mọi người trong phòng họp ai nấy đều không phát biểu ý kiến. Có thể ngồi ở đây thì đều là cáo già. Khi biết thực lực của Trần Phong bước vào giai đoạn giữa Hóa Kình, thì biết rất rõ muốn giết anh cần phải trả cái giá vô cùng đắt.
"Trước khi triệu tập mọi người đến cuộc họp này, Trần Bá Dung của nhà họ Trần đã không kiềm được mà gọi điện cho tôi, cậu ấy yêu cầu chúng ta phải dùng mọi thủ đoạn có thể trừ khử Trần Phong", lúc này Cảnh Vân Phong đột nhiên nói: "Chắc những người ngồi đây đều biết rõ, rất lâu trước đây, nhà họ Cảnh chúng ta từng nợ nhà họ Trần một cái ơn rất lớn, khiến chúng ta lúc đó giữ được nhà họ cảnh, mới có chúng ta ngày nay".
- -------------------