Mục lục
Long tế – Trần Phong (Đỉnh cấp rể quý) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nói vậy thì lần này Diệp Hải Đường kén chồng là thật?" Trần Phong hỏi, nếu có nhiều người đến đây như vậy thật, thì tin tức nội bộ của nhà họ Diệp mà Cố Đông Thâm nói e là không phải tin đồn vô căn cứ rồi. Diệp Hải Đường có thể thực sự định nhân dịp này kén chồng, hơn nữa có thể cô ta đã nhận ra mình định ra tay với cô ta, nên muốn nhanh chóng tìm chỗ dựa.

"Không biết." Chu Quảng Quyền lắc đầu, nói: "Con người Diệp nữ hoàng, kiêu kì một cách đáng sợ, cô ấy tìm đàn ông, sẽ chỉ tìm người mạnh hơn cô ấy, đàn ông bình thường, cô ấy căn bản không để vào mắt, mặc dù người đến Cúp Thánh Xe lần này đều là những thanh niên xuất sắc, tài giỏi ở Nam Ninh và Thương Châu, nhưng người có thể được Diệp nữ hoàng để mắt thì e là không có mấy."

"Vậy anh thì sao?" Trần Phong cười hỏi, nhìn dáng vẻ Chu Quảng Quyền rõ ràng là rất ngượng mộ Diệp Hải Đường.

"Tôi?" Chu Quảng Quyền chỉ vào mũi mình, đột nhiên cười ha ha, nói: "Tôi có là cái thá gì đâu, Diệp nữ hoàng dù có bị mù cũng chưa chắc đã vừa ý tôi."

"Vậy thì chưa chắc, tôi cảm thấy anh rất tốt." Trần Phong nói, lời này của anh không phải là lấy lòng Chu Quảng Quyền, mà anh cảm thấy cách đối nhân xử thế của Chu Quảng Quyền rất tốt thật, nghĩa khí, trọng tình cảm.

"Hì hì, cảm ơn người anh em Trần Phong coi trọng, nhưng tôi biết rõ mình thế nào, lần này đến chỉ là muốn xem thử có thể kết giao thêm mấy người bạn, giải quyết vấn đề tài chính của nhà họ Chu chúng tôi." Chu Quảng Quyền cười hì hì, rồi nói, anh ta không kiêng dè Trần Phong, mà nói thẳng luôn hoàn cảnh khó khăn nhà họ Chu gặp phải.

Sau khi nghe xong, Trần Phong gật đầu, nói: "Lỗ hổng tài chính hiện tại của nhà họ Chu các anh lớn đến mức nào?"

"Chắc là năm trăm triệu, chủ yếu là mấy năm trước mở rộng nhanh quá, vay ngân hàng quá nhiều, giờ không quay vòng được, chỉ cần có năm trăm triệu, thì mọi vấn đề gần như đều có thể giải quyết." Chu Quảng Quyền nói.


"Năm trăm triệu..." Trần Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có lẽ tôi có thể giúp anh nghĩ cách."

"Hả?" Chu Quảng Quyền há hốc miệng, kinh ngạc không thôi: "Người anh em Trần Phong, cậu không đùa chứ? Đây là năm trăm triệu, không phải năm trăm nghìn đâu đấy."

Trần Phong lắc đầu, cười nói: "Tôi không đùa, tôi đúng là có năm trăm triệu."

"Tôi không tin." Chu Quảng Quyền nói thẳng: "Người anh em Trần Phong, tôi biết cậu muốn giúp tôi, nhưng việc này thực sự không thể đùa được, dù cậu có năm trăm triệu, thì cũng có thể là toàn bộ tài sản của cậu, giờ tôi cần tiền mặt, không phải bất động sản."

Thực tế, Chu Quảng Quyền cảm thấy năm triệu Trần Phong cũng chưa chắc có, dù sao nhìn cách ăn mặc của Trần Phong và cả chiếc Audi lái lúc lên núi, thì đều không giống người có tiền.

Nói Trần Phong có năm triệu, anh ta tin.

Nhưng nói Trần Phong có năm trăm triệu, anh ta không thể tin nổi.

Trần Phong cười gượng, Chu Quảng Quyền không tin, anh cũng bó tay, anh cũng không thể lấy ngay thẻ ngân hàng ra, nói với Chu Quảng Quyền, trong thẻ của anh có mười tỉ, hơn nữa mười tỉ này chỉ là một phần nghìn tài sản của anh.

"Được rồi, người anh em Trần Phong, không nói việc này nữa, chúng ta ngủ thôi, sáng mai còn có trận đua siêu xe đấy." Chu Quảng Quyền nói.

"Được." Trần Phong gật đầu, lúc nào giúp cũng được, nhưng hiện tại, thân phận của anh lại không thể lộ được.

Một đêm yên tĩnh.



Hôm sau vừa sáng ra, Trần Phong đã dậy, sau khi đánh răng rửa mặt, thì ra khỏi phòng, đến nhà ăn.

Vừa khéo gặp phải Chu Giai Nhan đang ăn sáng.

Hôm nay gương mặt mộc mạc của Chu Giai Nhan vẫn không trang điểm, nhưng trên người lại đổi thành chiếc váy màu kem khoe dáng người thướt tha, thấy Trần Phong, khóe môi Chu Giai Nhan cong lên nở nụ cười lịch sự.

"Anh Trần, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

"Anh tôi đâu, anh ấy vẫn chưa dậy à?" Chu Giai Nhan cười hỏi.

"Chưa, anh ấy còn đang ngủ." Trần Phong nói.

"Ừm." Chu Giai Nhan gật nhẹ đầu, sau đó lại bắt đầu yên lặng ăn.

Bữa sáng của khách sạn đều là tự phục vụ, Trần Phong múc một bát cháo, sau khi lấy ít hoa quả thì ngồi cùng Chu Giai Nhan.

Ai ngờ anh vừa ngồi xuống không bao lâu thì có khách không mời mà tới.

Chính là Tôn Thuyên.

Tôn Thuyên dẫn theo mấy gã đàn em, tùy tiện ngồi trước mặt Trần Phong, sau khi khinh thường nhìn Trần Phong một cái, thì đá chân vào ghế của Trần Phong, nói: "Người anh em, nhường chỗ đi."

Trần Phong thong thả cắm dĩa vào một miếng táo, đưa lên miệng, không để ý Tôn Thuyên.

Sắc mặt Tôn Thuyên ngay lập tức lạnh hẳn, gằn giọng nói: "Mẹ kiếp, mày điếc à? Không nghe thấy bố mày nói gì à?"

Trần Phong ngẩng đầu lên, nhìn Tôn Thuyên một cái, bình tĩnh nói: "Nghe thấy rồi."

"Nghe thấy mà đm mày còn không nhường?" Tôn Thuyên hơi bực mình, thái độ của Trần Phong khiến hắn rất khó chịu.

"Tại sao phải nhường cho anh?" Trần Phong nheo mắt hỏi.

"Tại sao?" Tôn Thuyên cười mỉa, rút ngay một con dao găm ở bên hông ra, đập bộp cái xuống bàn: "Chỉ vì cái này!"



"Anh muốn giết tôi?" Trần Phong thản nhiên hỏi.

"Mày tưởng bố không dám à?" Ý định giết người trong mắt Tôn Thuyên bắt đầu sục sôi, hắn đương nhiên không dám giết Trần Phong trước mặt nhiều người thế này, nhưng sau đó khiến Trần Phong biến mất quá là đơn giản luôn.

"Anh Trần..." Chu Giai Nhan hơi sốt ruột nhìn Trần Phong một cái, vốn giữa Trần Phong và Tôn Thuyên vẫn khả năng cứu vãn, nhưng nếu Trần Phong khiến Tôn Thuyên bẽ mặt trước mặt nhiều người thế này thì giữa hai người không thể có bất kì khả năng cứu vãn nào.

Tôn Thuyên nhất định sẽ đẩy Trần Phong vào chỗ chết.

"Không sao." Trần Phong xua tay, sau đó lại bình tĩnh nhìn Tôn Thuyên một cái, nói: "Nếu muốn giết tôi thì anh cứ ra tay đi."

Khiêu khích!

Khiêu khích trắng trợn!

Người có mắt đều có thể thấy Trần Phong đang khiêu khích Tôn Thuyên.

Bỗng chốc, nhiệt độ cả nhà hàng đều lạnh hẳn.

Tôn Thuyên nhìn chằm chằm vào Trần Phong, sát khí trong mắt bùng lên, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế xúc động muốn giết Trần Phong ở đây.

Vì giết Trần Phong mà kéo cả mình vào không đáng.

"Mày... giỏi lắm!" Tôn Thuyên cắn chặt, quăng lại một câu hung dữ.

"Cảm ơn." Trần Phong thản nhiên cười.

Khóe môi Tôn Thuyên giần giật, không nói gì nữa, xoay người bỏ đi, nhưng trong lòng thì đã đưa Trần Phong vào danh sách chết.

Sau khi Tôn Thuyên đi, Trần Phong lại cầm thìa lên, múc một thìa cháo, cho vào miệng.


Chu Giai Nhan thở dài nói: "Anh Trần, vừa nãy anh đúng là quá không lí trí rồi."


Với cô mà nói, Trần Phong làm vậy đúng là không khôn ngoan, vì thể diện nhất thời đắc tội với Tôn Thuyên, hành động này không khác gì tự tìm cái chết.


"Không lí trí?" Trần Phong dở khóc dở cười, nếu nói không lí trí, cũng phải là Tôn Thuyên không lí trí chứ, đến cả mình có thân phận gì cũng không biết mà đã nói muốn giết mình, không sợ mang đến tai họa ngập trời cho nhà họ Tôn sao?


"Ừm, không lí trí." Chu Giai Nhan nghiêm túc gật đầu, nói: "Nhà họ Tôn làm bất động sản, đội công trình trong tay họ đa phần đều có quan hệ mật thiết, phức tạp với thế lực ngầm của Nam Ninh, nếu họ muốn giết một người thì quá là đơn giản."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK