Mục lục
Long tế – Trần Phong (Đỉnh cấp rể quý) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mộng Dao do dự một lúc, lắc đầu nói: "Thôi, anh đi một mình đi, em đợi anh ở đây." Cô ấy có thể đoán được đại khái, bạn mà Trần Phong muốn dẫn cô ấy đi gặp có thân phận thế nào, cô ấy hiểu, Trần Phong đang từ từ tiết lộ quá khứ với cô ấy, nhưng cô ấy cũng chưa sẵn sàng.

Chưa sẵn sàng tìm hiểu về quá khứ của Trần Phong, nếu bạn của Trần Phong đều là những nhân vật có máu mặt vô cùng, mình liệu có làm Trần Phong mất mặt không? Dù gì ngoài xinh đẹp ra thì mình cũng chẳng có gì, cô ấy không có gia thế hiển hách, cũng không có năng lực hơn người.

"Vậy em đợi anh mười phút, mười phút nữa anh sẽ quay lại." Trần Phong trầm ngâm một lúc rồi nói, nếu Hạ Mộng Dao đã không định đi thì anh cũng sẽ không khiến Hạ Mộng Dao khó xử.

"Ừm, em đợi anh." Hạ Mộng Dao khẽ khàng lắc đầu.

Thấy Trần Phong rời đi, Chu Thiếu Phong vờ vô ý sáp lại gần chỗ Hạ Mộng Dao.

"Mộng Dao, lâu rồi không gặp." Chu Thiếu Phong mỉm cười chào hỏi, xa cách ba năm, Hạ Mộng Dao vẫn xinh đẹp hút hồn, thậm chí còn hơn cả hồi học đại học, dáng người thon thả, khí chất xinh đẹp, duyên dáng, bỏ xa Đỗ Tử Duyệt hơn cả mười con phố.


"Lâu rồi không gặp." Thái độ của Hạ Mộng Dao hơi lạnh nhạt, năm đó cô ấy vốn chẳng có cảm giác gì với Chu Thiếu Phong, vẫn luôn là Chu Thiếu Phong đơn phương theo đuổi cô ấy, nhưng Đỗ Tử Duyệt lại nói là mình quyến rũ Chu Thiếu Phong, còn sai người ném mình vào hồ Kim Ba.

"Nghe nói cuộc sống hôn nhân của em không như ý?" Chu Thiếu Phong châm điếu thuốc, ra điều xót xa.

Hạ Mộng Dao lắc đầu, nói: "Không, cuộc sống sau khi kết hôn của tôi rất tốt, rất hạnh phúc."

"Hạnh phúc?" Chu Thiếu Phong cười khinh thường, nói: "Một kẻ đi giao hàng lấy gì để cho em hạnh phúc?"

Vẻ mặt Hạ Mộng Dao bình tĩnh, không hề phản bác, cũng không cần phản bác.

"Thế này nhé, em về li hôn với chồng em, sau đó đến Kim Lăng ở với tôi, mỗi tháng tôi cho em một trăm nghìn tệ." Chu Thiếu Phong phả khói, thản nhiên nói.

Hạ Mộng Dao cau mày: "Chu Thiếu Phong, xin anh tự trọng, giờ tôi là người đã có chồng, hơn nữa anh và Đỗ Tử Duyệt cũng kết hôn rồi, anh làm vậy không thấy có lỗi với cô ta à?"



"Có lỗi với cô ta?" Sắc mặt Chu Thiếu Phong dần trở nên dữ tợn: "Em biết con điếm đó đã làm gì không? Còn bảo ông đây không phụ lòng cô ta?"

"Cô ta đã làm gì?" Hạ Mộng Dao cau mày hỏi.

"Ha ha." Chu Thiếu Phong cười tự giễu, nói: "Con điếm đó, đêm kết hôn, cô ta dẫn hai gã đàn ông về nhà, làm với hai thằng đó trước mặt tôi, em còn bảo tôi không phụ lòng cô ta?"

"Có lẽ trong mắt người ngoài, Chu Thiếu Phong tôi giờ sống rất vẻ vang, dù gì cũng là con rể ở rể nhà họ Đỗ, nhưng chỉ có chính tôi biết, mẹ kiếp, tôi chỉ là một con chó mà con điếm đó nuôi! Cô ta bảo tôi đi hướng đông, tôi không dám đi hướng tây!" Cả mặt Chu Thiếu Phong ngập trong oán hận, năm ấy lúc Đỗ Tử Duyệt đề nghị anh ta ở rể nhà họ Đỗ, anh ta vui muốn điên luôn, dù gì đó cũng là nhà họ Đỗ.

Nhà họ Đỗ danh giá ở Kim Lăng! Là nhà giàu thực sự! Nếu có thể trở thành con rể ở rể nhà họ Đỗ, thăng quan tiến chức là việc đơn giản trong tương lai.

Chính vì ôm suy nghĩ này nên anh ta ở rể nhà họ Đỗ.

Nhưng nào ngờ, vừa vào nhà họ Đỗ, Đỗ Tử Duyệt đã lộ rõ bản chất, cô ta chính là một con đĩ ai cũng làm chồng được.

Đổi đàn ông còn chăm hơn cả thay quần lót.

Người nhà họ Đỗ đều biết sở thích của Đỗ Tử Duyệt, chỉ có anh ta không biết, anh ta được chọn cũng chỉ vì Đỗ Tử Duyệt đã đến tuổi cập kê, nhà họ Đỗ cần một thằng con rể ở rể để giữ thể diện.

Còn về thằng rể ở rể này, có quản nổi Đỗ Tử Duyệt hay không thì không hề nằm trong phạm vi suy nghĩ của họ.

Nên Chu Thiếu Phong hiện giờ chỉ là một con rối, là một con chó, một con chó để mặc cho Đỗ Tử Duyệt sai bảo.

Hạ Mộng Dao kinh ngạc há hốc miệng, dù thế nào cô ấy cũng không ngờ Đỗ Tử Duyệt lại hoang dâm vô độ như vậy, đêm tân hôn mà lại làm tình với hai người đàn ông khác trước mặt chồng, trên đời này sao lại có loại phụ nữ mặt dày thế chứ?

"Mộng Dao, tôi biết chồng em cũng là một thằng vô dụng, mấy năm qua em sống không hạnh phúc, em li hôn với anh ta, ở bên tôi đi, con điếm Đỗ Tử Duyệt kia sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt, đợi cô ta thân bại danh liệt rồi tôi sẽ kết hôn với em, dùng kiệu tám người khiêng lấy em về nhà. Tôi thực lòng thích em, tôi tin em cũng cảm nhận được." Chu Thiếu Phong chân thành khuyên nhủ, Hạ Mộng Dao là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh ta để lộ ra chuyện xấu hổ của mình, nói với người khác, người khác chắc chắn sẽ nói với cả thế giới, nhưng Hạ Mộng Dao sẽ không làm thế, cô ấy sẽ giữ bí mật, anh ta tin Hạ Mộng Dao.

Rất nhiều người cảm thấy, hồi đại học, hầu hết con trai trong trường đều thích Hạ Mộng Dao là vì Hạ Mộng Dao xinh đẹp, nhưng chỉ có anh ta biết rõ, đám nam sinh thích vẻ đẹp của Hạ Mộng Dao chỉ là một phần, phần nhiều là thích sự lương thiện của Hạ Mộng Dao.



Lương thiện, một phẩm chất nghe thì rất buồn cười, nhưng lại là phẩm chất mà đại đa số phụ nữ cả đời cũng chẳng có.

"Chu Thiếu Phong, tôi có thể hiểu tâm trạng của anh hiện giờ, nhưng chúng ta không hợp thật, hơn nữa chồng tôi cũng không vô dụng như các anh nghĩ, ngược lại, anh ấy rất xuất sắc, thậm chí có thể nói, là người đàn ông ưu tú nhất tôi gặp trên đời, tôi sẽ không rời xa anh ấy, cả đời đều vậy." Hạ Mộng Dao lắc đầu nói, cô ấy đúng là rất đồng cảm với hoàn cảnh của Chu Thiếu Phong hiện giờ, nhưng đồng cảm không có nghĩa là cô ấy sẽ hi sinh mình để giúp Chu Thiếu Phong đạt được mục đích.

Chu Thiếu Phong cau mày: "Mộng Dao, hai chúng ta đều là người bị hại trong hôn nhân, em lừa tôi có gì vui chứ? Chồng em thế nào tôi đã nghe họ nói rồi, anh ta chính là một kẻ vô dụng, không mang lại hạnh phúc cho em được!"

Hạ Mộng Dao lắc đầu, lùi ra sau.

"Mộng Dao, xin em, cho tôi một cơ hội được không, tôi thực sự rất thích em." Cảm xúc của Chu Thiếu Phong hơi quá khích, nói rồi định giơ tay ra kéo Hạ Mộng Dao.

"Xin anh tự trọng!"

Hạ Mộng Dao hơi bực mình, tách tay Chu Thiếu Phong ra.

"Chu Thiếu Phong! Anh đang làm gì thế hả?" Lúc này, một giọng nói the thé vang lên.

Một người phụ nữ trang điểm đậm cưỡi một con ngựa ô đi tới, người phụ nữ này mặc bộ đồ thể thao màu đen, dáng người nóng bỏng, ngoại hình cũng thuộc loại xinh đẹp, điều thiếu sót duy nhất đó là người phụ nữ này có một đôi mắt hình tam giác ngược, tăng thêm vài phần cảm giác cay nghiệt cho cô ta, khiến người khác nhìn vào rất khó chịu.


Thấy Đỗ Tử Duyệt, Chu Thiếu Phong ngay lập tức hồn lìa khỏi xác, rụt tay lại, vội vàng giải thích: "Bà xã, em nghe anh nói, không như em nghĩ..."


"Bốp!"


Chu Thiếu Phong còn chưa nói hết câu, Đỗ Tử Duyệt xuống ngựa rồi tát vào mặt anh ta, trên gương mặt tuấn tú của Chu Thiếu Phong ngay lập tức xuất hiện năm dấu tay đỏ chót.


"Anh giỏi lắm, bà đây mới đi có mấy phút mà anh đã dám ăn vụng." Đỗ Tử Duyệt cười khẩy nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK