Mục lục
Long tế – Trần Phong (Đỉnh cấp rể quý) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Lan bỗng chốc câm bặt, cứ như đột nhiên bị người ta bóp cổ, một loạt lời định nói đều bị nuốt ngược lại vào trong bụng.

"Cô là ai? Sao lại đạp cửa nhà tôi?" Lâm Lan cố kiềm chế tức giận hỏi, cố không bùng nổ là vì bà ta nhìn ra được mấy người trước mặt không đơn giản.

Giá bộ đồ hàng hiệu cô gái cao gầy dẫn đầu mặc kiểu gì cũng phải mấy trăm nghìn.

Phía sau cô ta là một ông lão mặc bộ đồ võ màu trắng, lúc này mặc dù đang nheo mắt nhưng rõ ràng là cũng không dễ chọc.

Còn cả ba vệ sĩ mặc vest đen, vẻ mặt hung dữ cũng khiến Lâm Lan không dám nổi giận.

"Tên tôi bà còn chưa có tư cách biết." Vẻ mặt cô gái cao gầy ngạo nghễ, cứ như bị Lâm Lan biết tên mình là một loại sỉ nhục với mình vậy.

Trong mắt Lâm Lan ánh lên vẻ tức tối, con khốn này cũng làm màu quá.

"Đồ con hoang kia đâu?" Cô gái cao gầy nhìn quét vào phòng khách, nhận ra không có bóng dáng của Trần Phong.

"Cô nói ai là con hoang? Người nhà chúng tôi đều có tên, không ai là con hoang hết." Lâm Lan dựng ngược lông mày, hơi không chịu được, cô gái cao gầy này vừa đến đã đạp cái cửa vừa mới lắp xong của nhà mình, lại còn vừa mở miệng đã nói con hoang, tưởng bà ta dễ bắt nạt đấy à?

Cô gái cao gầy cau mày: "Bà dám cãi tôi?"


"Tôi..." Mắt Lâm Lan trợn lên, vốn định chửi thề, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh băng của cô gái cao gầy, bà ta bỗng chốc sun vòi, giọng cũng ngay lập tức hạ xuống: "Tôi không cãi, cô hiểu nhầm rồi."

"Hiểu nhầm?" Cô gái cao gầy cười khẩy: "Hiểu nhầm thì ngay lập tức nói cho tôi biết đồ con hoang kia ở đâu?"

"Trần Phong, con hoang mà cô chủ nhà tôi nói là Trần Phong." Lúc này, ông lão mặc đồ tập võ màu trắng đứng sau hờ hững nói, Trần Anh Nhu từ nhỏ đã ghét Trần Phong, cô ta rất ghét gọi thẳng tên Trần Phong, cô ta càng thích gọi Trần Phong là con hoang hơn.

Lâm Lan chợt hiểu ra: "Các cô nói thằng vô dụng kia à?"

"Giờ nó không ở nhà."

Lâm Lan hơi vui mừng nói, cô gái cao gầy trước mặt vừa nhìn đã biết là đến gây sự với Trần Phong, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Thái độ của Lâm Lan ngay lập tức trở nên nhiệt tình, nhìn Trần Anh Nhu cũng thuận mắt hơn nhiều.

"Bao giờ nó về?"

Trần Anh Nhu nhếch mép cười khẩy, từ phản ứng của Lâm Lan có thể thấy, lời đồn trong nhà họ Trần là thật.

Ba năm ở rể nhà họ Hạ của Trần Phong sống không bằng con chó, bị người nhà họ Hạ khinh rẻ, đặc biệt là mẹ vợ anh - Lâm Lan.

"Không biết, nhưng nếu cô cần thì tôi có thể gọi điện kêu nó về luôn." Lâm Lan nịnh nọt nói, dạo này Trần Phong khiến bà ta mất mặt nhiều lần, mấy hôm trước còn tát bà ta một cái, mối thù này bà ta vẫn muốn trả, hôm nay vừa hay có thể mượn tay cô gái cao gầy này xử lý Trần Phong một chút.

"Gọi, bảo nó cút về đây ngay!" Mắt Trần Anh Nhu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Lâm Lan cười mỉm chi lấy điện thoại ra, lúc này, phía sau lại vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Không được gọi!"



Là Hạ Mộng Dao.

Trần Anh Nhu chuyển mắt sang Hạ Mộng Dao, cô ta cười trêu tức: "Cô chính là vợ của thằng con hoang kia?"

"Cô ăn nói sạch sẽ chút!" Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao lạnh đi, mặc dù tình cảm của cô và Trần Phong có rạn nứt, nhưng cô không cho phép bất cứ ai mắng Trần Phong trước mặt cô.

Trần Anh Nhu chẳng buồn bận tâm bước về trước hai bước, đi đến trước mặt Hạ Mộng Dao, cười mỉa khiêu khích: "Nếu tôi cứ gọi thì sao?"

"Tôi gọi nó là con hoang, cô làm gì được tôi?"

Đôi mắt đẹp của Hạ Mộng Dao lạnh đi, giơ tay lên định tát Trần Anh Nhu.

Nhưng tốc dộ của Trần Anh Nhu nhanh hơn cô!

"Bốp!"

Một tiếng giòn giã vang lên, Hạ Mộng Dao bị tát ngã ra đất, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện dấu tay đỏ chót, khóe miệng cũng bị tát chảy máu.

"Con khốn, cô cũng bảo vệ thằng con hoang kia ghê nhỉ?" Trần Anh Nhu cười khẩy, phản ứng của Hạ Mộng Dao vẫn nằm ngoài dự đoán của cô ta, theo cô ta thấy, chỉ cần Hạ Mộng Dao thông minh chút thì phải nhìn được cô ta không đơn giản.

Không nên đắc tội với cô ta vì Trần Phong.

Nhưng Hạ Mộng Dao không những đắc tội, mà còn đắc tội đến mức dũng cảm thế này.

Chỉ có thể nói, địa vị của Trần Phong trong lòng Hạ Mộng Dao rất cao, đã cao đến mức không thể sỉ nhục.

"Lan Lan, có khách đến nhà sao?"

Lúc này, Hạ Vệ Quốc uể oải đi từ phòng ngủ ra, khi nhìn thấy cảnh tượng ở phòng khách, sắc mặt ông bỗng thay đổi.

"Cô là ai, sao lại đánh con gái tôi?"

Hạ Vệ Quốc ngay lập tức nhìn Trần Anh Nhu.

"Con gái ông?" Trần Anh Nhu cười khẩy nhìn Hạ Vệ Quốc, lại tát bốp một cái vào gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao.

"Tôi đánh cô ta đó!"

"Con khốn này đáng đánh!"

"Cô muốn chết?"

Hạ Vệ Quốc tức giận không thôi, quơ đại cái ghế trên sàn, lao vào Trần Anh Nhu.

"Ông Hạ!"



Lâm Lan kinh ngạc, vừa định ngăn Hạ Vệ Quốc, thì vệ sĩ của Trần Anh Nhu đã nhảy lên cao đạp một phát vào mũi Hạ Vệ Quốc.

"Răng rắc" một tiếng.

Hạ Vệ Quốc bay ngược ra, đập lên huyền quan, xương mũi ông ngay lập tức gãy nứt, chỗ sống mũi máu tuôn như suối.

"Các người có quyền gì mà đánh người? Có còn luật pháp không hả?"

Lâm Lan vừa tức vừa bực.

"Luật pháp?" Vệ sĩ đánh người kia cười khẩy một tiếng: "Cô chủ nhà tôi chính là luật pháp!"

"Mẹ, báo cánh sát!"

Hạ Mộng Dao cắn chặt răng, sự ngang ngược của đám người trước mặt đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

"Ha ha, báo cảnh sát?"

"Cô báo đi, cô báo thoải mái, tôi đây muốn xem thử, cảnh sát nào dám bắt Trần Anh Nhu tôi."

Trần Anh Nhu cười khẩy liên tục, dáng vẻ vênh váo cực kì.

Trần Anh Nhu?

Con ngươi Hạ Mộng Dao co lại, trong lòng không kìm được dậy sóng, thế mà là người nhà họ Trần!

"Được, cô chờ đó! Tôi báo!"

Lâm Lan nổi cơn tam bành, bà ta không tin cái người được gọi là Trần Anh Nhu này thực sự có thế lực lớn đến mức không cả để cảnh sát vào mắt.

Trần Anh Nhu bày vẻ mặt thong dong, thoải mái, căn bản không coi sự uy hiếp của Lâm Lan ra gì.

Kể cả người nắm quyền Thương Châu - Lý Tuấn Thành đến, gặp cô ta cũng phải cung kính lễ độ gọi cô ta một tiếng cô Trần, chứ đừng nói là mấy gã cảnh sát cỏn con.

"Mẹ, không cần báo nữa." Hạ Mộng Dao gằn giọng nói, nếu là người nhà họ Trần, vậy báo cảnh sát căn bản chẳng có ích gì, chỉ là tự rước lấy nhục thôi.

"Không báo nữa? Tại sao lại không báo nữa?" Mắt Lâm Lan trợn to, không hiểu ra sao.


"Không có tại sao hết." Hạ Mộng Dao hít sâu một hơi, chuyển mắt sang nhìn Trần Anh Nhu: "Cô tìm Trần Phong làm gì?"


"Cô không có tư cách biết." Trần Anh Nhu khinh thường nhìn Hạ Mộng Dao một cái, mặc dù Hạ Mộng Dao là vợ của Trần Phong, nhưng trong mắt người nhà họ Trần, thì địa vị của Hạ Mộng Dao chẳng khác gì người giúp việc của nhà họ Trần.


Sau khi lại quét mắt nhìn Hạ Mộng Dao, Trần Anh Nhu lạnh lùng nói:


"Con khốn, nếu cô biết điều thì nhanh chóng gọi điện cho thằng vô dụng kia. Tôi cho cô thời gian mười giây, mười giây sau, nếu cô không gọi thì tôi sẽ đánh gãy một chân của cô!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK