Mặc dù Trần Phong quả thực có tiền mua, nhưng vấn đề ở đây không phải là có tiền hay không.
Bởi vì trong căn biệt thự ở núi Ngọc Tuyền đều là những nhân vật có máu mặt, muốn bọn họ dọn ra khỏi nơi mà mình đang sống để bán cho người khác, liệu có ai bằng lòng chứ?
"Cậu nhóc, tôi không thời gian chơi đùa cùng cậu đâu, nhanh xuống xe đi, tôi còn phải đi kiếm khách khác." Tài xế trung niên không nhẫn nhịn được nói, ông ta không muốn lát nữa lên núi lại bị bảo vệ đuổi xuống.
"Chồng ơi, chúng ta xuống xe thôi." Hạ Mộng Dao không biết nên làm sao, cô nhìn Trần Phong, ông tài xế này nhất quyết không chịu đi, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Trần Phong lắc đầu, anh xuống xe cũng không thành vấn đề, nhưng Hạ Mộng Dao thì không được, dẫu sao vài ngày trước cô vừa mới vừa bị thương, vẫn không thể vận động mạnh.
"Bác tài, hay là như vậy đi, ông chở chúng tôi lên đỉnh núi, tôi đưa thêm cho ông năm trăm tệ." Trần Phong nói, người ta thường nói, có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, anh không tin, ông tài xế này sẽ không khuất phục trước đồng tiền.
"Cậu nói thật chứ?" Quả nhiên, vừa nghe Trần Phong nói trả cho mình năm trăm tệ, đôi mắt ông tài xế lập tức sáng rực lên, ông ta lái xe thuê, một ngày nhiều nhất chỉ kiếm được hai ba trăm tệ, giờ Trần Phong lại bảo cho ông ta năm trăm, tương đương với tiền lương hai ngày của ông ta, ông ta sao có thể không động lòng được chứ.
Trần Phong cũng không nói gì thêm, thẳng tay lấy năm trăm tệ từ trong ví để trước mặt ông ta.
Ông tài xế vui mừng khôn xiết, vội vàng cầm lấy tiền của Trần Phong.
"Được, cậu nhóc, tôi sẽ đưa cậu lên núi." Ông tài xế vui mừng ra mặt, cầm chắc tiền trong tay ông ta cảm thấy yên tâm hơn.
"Nhưng cậu nhóc này, tôi nói trước nhé, lát nữa đến giữa sườn núi, nếu đám bảo vệ không cho chúng ta đi vào, vậy thì năm trăm tệ này tôi sẽ không trả lại cho cậu đâu đấy." Dường như rất sợ Trần Phong đổi ý, ông tài xế lại nói thêm.
Trần Phong bình thản cười: "Bác tài, ông cứu việc lái xe, tới cổng bảo vệ tôi sẽ ứng phó."
"Vậy được, hai người ngồi vững nhé."
Chẳng mấy chốc, xe taxi đã đến giữa sườn núi, nhưng nằm ngoài dự đoán của ông tài xế, đám bảo vệ không hề ra ngăn xe của ông ta lại.
Điều này khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm, hóa ra núi Ngọc Tuyền trong lời đồn của mọi người cũng không phòng bị nghiêm ngặt lắm.
Thật ra ông ta không hề biết, nơi phòng bị nghiêm ngặt nhất ở núi Ngọc Tuyền chỉ có một, đó là khu biệt thự ở trên đỉnh núi.
Khu biệt thự thật sự canh gác cực kì nghiêm ngặt, năm mười bước sẽ có một trạm gác.
Lần trước lúc Trần Phong tới đây, vừa đến đỉnh núi, đã bị một đám bảo vệ ngăn lại, nếu không phải Thẩm Hồng Xương xuất hiện thì Trần Phong căn bản không thể vào được.
Mấy phút sau, xe taxi đã đến đỉnh núi.
Xa xa, ông tài xế đã nhìn thấy một đám bảo vệ mặc đồng phục màu đen.
"Cậu nhóc, cậu xuống ở đây luôn đi." Ông tài xế hơi sợ hãi, đám bảo vệ này ai nấy đều cao to vạm vỡ, nếu lát nữa ngăn ông ta lại thì ông ta biết làm thế nào?
"Bác tài, cũng đã đến đỉnh núi rồi, ông cứ tiếp tục lái vào trong đi." Trần Phong hơi bất lực, biệt thự của anh ở tận sâu bên trong, cách chỗ này còn một đoạn đường nữa.
"Cậu nhóc, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, nơi này là lãnh địa riêng của người ta, họ sẽ không cho vào đâu. Hơn nữa, nơi này tổng cộng có mười gia đình, xe cộ ra vào của ai bảo vệ đều biết hết, tôi lái xe taxi lại cộng thêm hai người cậu, họ để cho chúng ta đi vào thì mới là lạ." Ông tài xế tỏ vẻ hiểu biết.
"Bác tài, không phải tôi nói với ông rồi sao, tôi đã mua một căn biệt thự ở đây, những người bảo vệ này đều quen biết tôi." Trần Phong thở dài, ông tài xế này tại sao cứ nhất quyết không chịu tin anh vậy chứ.
"Cậu nhóc này, giờ là lúc nào rồi chứ, cậu đừng nói đùa vậy nữa, cậu có biết một mét vuông biệt thự ở đây bao nhiêu tiền không?"
"Năm trăm nghìn tệ đấy! Cho dù có bán cả cậu đi cũng không bán được nhiều tiền vậy đâu." Ông tài xế khịt mũi, nếu không phải Trần Phong đã đưa cho ông ta năm trăm tệ thì ông ta đã mắng té tát vào mặt Trần Phong rồi.
"Bác tài, giờ vậy đi, ông tiếp tục lái xe vào trong, nếu như những mấy người bảo vệ này ngăn ông lại thì tôi sẽ đưa thêm cho ông năm trăm tệ nữa." Trần Phong cười ha ha nói, vẫn là câu nói kia, tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, hôm nay anh còn muốn để cho ông tài xế này lái thẳng xe vào khu biệt thự.
"Thật sao?" Ông tài xế vui mừng ra mặt.
Kẻ ngốc như Trần Phong, một năm ông ta không gặp được mấy lần, hôm nay may mắn gặp được thì phải "làm thịt" thêm mới được.
"Thật." Trần Phong thản nhiên cười, nói.
"Được, tôi lái." Ông tài xế cắn răng, tỏ vẻ hung hăng, mấy tên bảo vệ này có gì phải sợ, cùng lắm thì bị bọn họ đánh một trận, hơn nữa cho dù có bị đánh thì cũng là Trần Phong bị đòn trước, ông ta sợ gì chứ.
Sau đó, ông tài xế đạp ga, xe taxi lao nhanh về phía khu biệt thự như mãnh thú.
Không bất ngờ, mấy tên bảo vệ như gặp phải quân địch, rối rít lấy roi điện đang treo ở bên hông ra, hét lớn ra lệnh dừng xe lại.
Ông tài xế đạp chân phanh, xe taxi liền dừng lại.
Mấy tên bảo vệ sắc mặt không mấy thiện cảm bước tới, từ khi khu biệt thự trên núi Ngọc Tuyền được xây dựng xong đến nay, chưa từng có xe taxi nào dám lên đây.
Cửa xe vừa kéo xuống, tên cầm đầu trong đám bảo vệ lạnh lùng quát: "Ai cho ông lái xe lên đây?"
Sắc mặt ông tài xế u ám khổ sở, thằng nhóc thối tha, hại chết bố mày rồi, ông tài xế chuẩn bị lên tiếng giải thích, lúc này, một âm thanh bình thản từ phía sau truyền đến.
"Là tôi."
Tên cầm đầu đám bảo vệ nhìn người vừa lên tiếng, ngay sau đó nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của Trần Phong.
Tên cầm đầu ngay lập tức trợn mắt há mồm, hóa đá tại chỗ, tại sao lại là cậu Trần?
Tất cả mọi người trong đám bảo vệ đều có ấn tượng sâu sắc với Trần Phong, suy cho cùng cựu đội trưởng đội bảo vệ - Vương Đại Hải cũng bởi vì bất kính với Trần Phong, mới bị Thẩm Hồng Xương đuổi đi.
Do đó, mặc dù Trần Phong rất ít khi đến khu biệt thự nhưng đám bảo vệ này đều nhớ rõ dáng vẻ của Trần Phong, sợ một ngày nào đó lại đi theo vết xe đổ của Vương Đại Hải.
"Tôi có thể vào được không?" Trần Phong thản nhiên nói.
"Được, được, cậu Trần, mời cậu vào." Sau khi kịp phản ứng, tên cầm đầu đám bảo vệ vội vàng lên tiếng, thái độ hết sức cung kính.
Cậu Trần?
Nghe thấy vậy, trên đầu ông tài xế chảy mồ hôi lạnh, tại sao tên bảo vệ lại gọi thằng nhóc này là cậu Trần?
Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự có một căn biệt thự ở đây?
Ông tài xế nhất thời kích động.
"Này, cậu em, cậu thật sự có biệt thự ở đây sao?" Ông tài xế đưa tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, hỏi.
Trần Phong mỉm cười, nói: "Hình như lúc nãy tôi đã nói không chỉ một lần."
"Hì..." Ông tài xế cười ngượng ngùng, không biết nên nói gì, đại ca, cậu đã là người ở trong khu biệt thự trên núi Ngọc Tuyền, tại sao còn muốn đón taxi, cậu không có lái xe riêng sao?
Qua khỏi cổng bảo vệ, con đường phía sau, xe taxi không gặp phải trở ngại nào.
Ba phút sau, xe taxi dừng trước một căn biệt thự trang nhã đồ sộ.