Còn trẻ măng mà đã là đại sư võ học, không những thực lực đáng sợ, mà dưới trướng còn có tâm phúc suy nghĩ thấu đáo như Hàn Long.
"Người anh em tên gì?"
"Trần Trạch Văn." Trần Trạch Văn mỉm cười, sau đó lại lần lượt giới thiệu ba người Trần Trạch Lý, Trần Trạch Hùng, Trần Trạch Kiều ở phía sau.
Sau đó, hai người trò chuyện một lúc, Trần Trạch Văn mới biết tên của Trần Phong.
Lúc biết thân phận hiện giờ của Trần Phong là con rể ở rể nhà họ Hạ, Trần Trạch Văn đương nhiên là trợn tròn mắt, suýt thì kinh ngạc đến rớt tròng mắt.
Trần Trạch Lý ở phía sau cũng mắt chữ A mồm chữ O, lạnh cả sống lưng.
Hôm qua lúc Hạ Mộng Dao nói Trần Phong là võ sĩ, họ không những không tin, còn dè bỉu trước mặt Hạ Mộng Dao, nói là sẽ bóp chết Trần Phong.
Giờ Trần Phong xuất hiện rồi, cảnh giới là đại sư võ học, một giai đoạn cuối Minh Kình như hắn lấy gì ra để bóp?
Bị Trần Phong bóp chết nghe còn được!
Hàn Long sắp xếp cho mấy người đến ở khách sạn của mình.
"Anh cả, Trần Phong này biết sư phụ à?" Vừa vào khách sạn, Trần Trạch Lý đã sốt sắng nói.
"Đâu chỉ biết." Trần Trạch Văn cười đầy ẩn ý, nói: "Cậu ấy là anh em khác họ duy nhất của sư phụ."
"Anh cả, ý anh là..." Trần Trạch Lý trợn tròn mắt: "Cậu ấy là tiểu sư thúc của chúng ta?!"
Trần Trạch Văn gật đầu, nói: "A Lý, A Hùng và A Kiều nữa, ba đứa sau này gặp Trần sư thúc thì phải lễ phép với Trần sư thúc chút, mặc dù Trần sư thúc tuổi nhỏ, nhưng nói về lý lịch thì cậu ấy lại cao hơn chúng ta rất nhiều."
Ba người vội vàng gật đầu, nói về lý lịch, tu vi của Trần Phong rành rành ra đó, đại sư võ học, còn cao hơn cả sư phụ của bọn họ.
Hơn nữa vì năm năm trước Trần Phong từng cứu Hoàng Lão Tam, nên mấy năm nay Hoàng Lão Tam thường xuyên nhắc đến Trần Phong, sự coi trọng của ông ta với Trần Phong vượt xa so với mấy đệ tử như bọn họ.
Nếu có ai trong bọn họ dám đắc tội Trần Phong, chắc chắn sẽ không qua được ải Hoàng Lão Tam này.
"Anh cả, Trần sư thúc rốt cuộc là con cháu nhà nào, năng khiếu bẩm sinh của cậu ấy cũng quá kinh khủng rồi." Trần Trạch Lý hỏi, đại sư võ học hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhìn cả thế giới cũng hiếm có vô cùng chứ đừng nói là Hoa Hạ.
"Đừng hỏi nhiều, xuất thân của Trần sư thúc, không phải điều tôi và chú có thể bàn luận vớ vẩn." Trần Trạch Văn sầm mặt, thân thế của Trần Phong vẫn luôn là chủ đề cấm kị ở bang người Hoa, vì là trò cưng của Hoàng Lão Tam nên hắn cũng biết được một chút.
Biết Trần Phong là con rơi của nhà họ Trần, nhưng lại không được nhà họ Trần coi trọng.
Dù là học trò cuối cùng của tông sư Tiêu Quốc Trung thì tình hình vẫn chưa thể cải thiện.
Thậm chí cuối cùng, Trần Phong còn trở mặt với nhà họ Trần, ra khỏi nhà họ Trần, đến Thương Châu, làm con rể ở rể nhà họ Hạ.
Là vì giấu tài hay vì trả thù nhà họ Trần, tất cả ngoài bản thân Trần Phong ra thì không ai biết hết.
"Vâng, anh cả, em không hỏi nữa."
Trần Trạch Lý vội vàng gật đầu, Trần Trạch Văn nghiêm túc như vậy, chứng tỏ xuất thân của Trần Phong chắc chắn là bí ẩn kinh người.
Lúc này, Trần Phong đã đưa Hạ Mộng Dao về nhà.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Lâm Lan đang lau nước mắt và Hạ Vệ Quốc với gương mặt nặng nề.
"Mẹ, con về rồi."
Hạ Mộng Dao không nhịn được lên tiếng.
"Mộng Dao?" Lâm Lan sửng sốt, ngay lập tức mừng ra nước mắt, bước vội đến trước mặt Hạ Mộng Dao, xoay quanh Hạ Mộng Dao một vòng, quan tâm hỏi han: "Mộng Dao, con không sao chứ, đám khốn kiếp đó không làm gì con chứ?"
Hạ Mộng Dao lắc đầu: "Con không sao, họ bắt nhầm người."
Lời này đương nhiên chỉ là cái cớ của Hạ Mộng Dao, đến tận bây giờ, cô vẫn chưa biết bọn Trần Trạch Văn tại sao lại muốn bắt cô.
"Bắt nhầm người?" Lâm Lan nghi ngờ: "Sao thế được?"
Nói rồi, bà ta còn nhìn Trần Phong một cái, rõ ràng là vẫn cảm thấy tất cả do Trần Phong bày ra.
Nhưng bà ta cũng biết điều, không nói việc về Vương Mạnh Long trước mặt Hạ Mộng Dao và Hạ Vệ Quốc.
Lâm Lan không nhắc, Trần Phong đương nhiên cũng sẽ không nói nhiều, thực ra, giờ Trần Phong cũng rất đau đầu, phải giải quyết Vương Mạnh Long sao đây.
Giết luôn thì hiểu nhầm giữa anh và Hạ Mộng Dao sẽ mãi mãi không thể giải quyết được, có lẽ Hạ Mộng Dao sẽ luôn cho rằng anh mới là kẻ chủ mưu của việc này.
Nhưng nếu không giết, thì Vương Mạnh Long lại như một quả bom hẹn giờ chôn trong nhà họ Hạ, bạn vĩnh viễn không biết ngày nào sẽ nổ, khiến nhà họ Hạ nổ tanh bành.
"Có gì mà không thể, người đã về rồi." Sự âm u trên mặt Hạ Vệ Quốc cuối cùng cũng biết mất, ông vừa về từ bệnh viện đã thấy Lâm Lan tố cáo, nói là Trần Phong cho người bắt Hạ Mộng Dao chỉ vì muốn xóa bỏ mối nghi ngờ ngoại tình của mình.
Nếu là ông ấy ngày trước thì đương nhiên sẽ không tin lời này của Lâm Lan.
Nhưng bây giờ, việc thực lực Trần Phong ngày càng mạnh khiến ông ấy buộc phải tin.
Cùng là đàn ông, ông ấy rất hiểu suy nghĩ trong lòng của đàn ông.
Đàn ông càng có tiền càng có dục vọng.
Trần Phong bây giờ có tiền không?
Đương nhiên có tiền!
Hơn nữa Trần Phong còn có quyền thế, quyền thế ngút trời!
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi Trần Phong bây giờ thành ông ấy thì có lẽ ông ấy đã ngoại tình lâu rồi.
Có tiền có quyền, phụ nữ nào mà chẳng tìm được, cứ phải treo cổ trên cái cây Hạ Mộng Dao này làm gì?
Đưa Hạ Mộng Dao về phòng.
Trần Phong vốn định xoay người đi luôn, nhưng phía sau lại vang lên giọng nói không chút tình cảm của Hạ Mộng Dao: "Anh và Diệp Hải Đường rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cô cần một lời giải thích.
Trần Phong thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn phải đối diện với vấn đề này sao?
Mấp máy môi, Trần Phong nói: "Diệp Hải Đường là bạn của anh."
"Tối qua ở quán bar, cô ấy nói cho anh biết có người muốn bắt cóc em..."
"Việc này chẳng lẽ không thể nói ở ngoài sao? Sao cứ phải đi quán bar?" Hạ Mộng Dao lạnh lùng hỏi, cô không hiểu, Trần Phong rốt cuộc nghĩ gì mà đến quán bar để nói việc này với Diệp Hải Đường.
Trần Phong cười gượng, anh không biết phải giải thích với Hạ Mộng Dao thế nào, chẳng lẽ nói thẳng Diệp Hải Đường ép anh vào? Nói vậy rồi Hạ Mộng Dao có lẽ sẽ càng tức giận hơn.
Hơn nữa, Diệp Hải Đường cũng không ép anh.
"Nếu anh thích cô ta, thì chúng ta có thể li hôn." Sắc mặt Hạ Mộng Dao bình tĩnh.
Trần Phong cau mày: "Sau này đừng nói thế nữa."
"Quan hệ của anh và Diệp Hải Đường sớm muộn gì anh cũng giải thích rõ với em."
"Điều duy nhất anh có thể nói với em là anh không thẹn với lòng mình."
Hạ Mộng Dao bặm môi, không nói gì.
Trần Phong thở dài: "Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi, mai anh lại đến tìm em."
Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, Trần Phong lại nhận được điện thoại của Diệp Hải Đường.
"Tìm được người rồi?" Giọng Diệp Hải Đường vẫn lạnh nhạt.
"Tìm được rồi."
"Có cần tôi giải thích giúp anh không?" Diệp Hải Đường rất thông minh, cô ta đã biết từ sớm việc clip, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Hạ Mộng Dao sẽ có phản ứng gì.
"Không cần." Trần Phong không cần nghĩ đã từ chối, Diệp Hải Đường gặp Hạ Mộng Dao mới là thiên lôi gặp sao chổi, hai người không đánh nhau đã tốt lắm rồi chứ đừng nói là giải thích rõ ràng.