Mục lục
Long tế – Trần Phong (Đỉnh cấp rể quý) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Còn bà nữa, bà già!", Trần Phong lại chuyển ánh mắt lạnh lùng sang Lâm Nguyệt, bắp chân Lâm Nguyệt bỗng chốc giật bắn.

"Phạm lỗi không phải nghĩ đến việc nhận sai đầu tiên, mà là muốn đổ lỗi cho người khác".

"Đổ lỗi cho người khác thì cũng thôi đi, bà còn bảo người ta đền bù cho lỗi lầm đó của bà!".

"Chỉ một bộ đồ vớ vẩn mà bà mở mồm ra là đòi một trăm tám mươi nghìn!".

"Bà tưởng tiền là lá rụng chắc?".

"Tham lam vô độ!".

“Cậy già lên mặt!”.

"Không biết tiến lùi!".

"Còn tự thấy mình biết nghĩ đến đại cục!".

"Hơn năm mươi tuổi đầu rồi mà đúng là sống như chó!".

Trần Phong lạnh giọng khiển trách, mắng cho Lâm Nguyệt thở hổn hển, mặt tím tái.

Bà ta tức điên rồi.

Mãi một lúc, bà ta mới nghiến răng, chỉ vào mũi Trần Phong mắng the thé: "Cái đồ mồm năm miệng mười, cậu nói gì thì là thế sao?".


"Cậu nói tôi và giám đốc Trương sai trước, thế cậu lấy bằng chứng ra đi".

Đường Nhược Tuyết khoanh tay trước ngực, không nói gì, dù Trần Phong có ba hoa chích chòe thế nào thì chỉ cần anh không lấy được bằng chứng ra, vậy mọi thứ đều là vô ích.

"Bằng chứng?", Trần Phong cười khẩy: "Bà muốn bằng chứng?".

"Vậy tôi cho bà bằng chứng!".

Trần Phong đi đến một góc, lấy điện thoại ra, gọi ngay đến số của Trần Trung.

"Cậu chủ...".

Phía Trần Trung vẫn chưa kịp lên tiếng đã bị Trần Phong lạnh giọng ngắt lời: "Trần Trung, người phụ trách của Thiên Nga Trắng là ai?".

"Thiên Nga Trắng?", Trần Trung ngạc nhiên, sau đó vội vàng nói: "Người phụ trách của Thiên Nga Trắng là Vương Hải Khoát...".

"Vương Hải Khoát?", mắt Trần Phong lạnh đi, lạnh lùng nói: "Trong vòng mười phút bảo ông ta đến Thiên Nga Trắng!".

Sau khi nói xong, Trần Phong dập máy luôn nhưng bên kia trên trán Trần Trung lại vã đầy mồ hôi.

Chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn là kẻ nào đó không có mắt ở Thiên Nga Trắng đắc tội Trần Phong rồi.

Sau khi dập máy, Trần Phong bèn về lại phía trước Lâm Uyển Thu.

Lúc này, Trương An đã thở không nổi nữa, thấy Trần Phong, cơn giận trong mắt ông ta càng rõ rệt hơn, lúc đó cũng không để ý Lâm Tông Vĩ ở đây nữa, trực tiếp chỉ vào mũi Trần Phong mắng: "Cậu cút đi cho tôi, Thiên Nga Trắng chúng tôi không chào đón loại rác rưởi như cậu!".

"Không chào đón?", Trần Phong cười khẩy: "Ông là cái thá gì? Ông nói không chào đón thì không chào đón?".

"Ông đây là giám đốc của Thiên Nga Trắng, mày nói ông đây là cái thá gì?", Trương An suýt thì tức đến ói máu, nếu không phải có Lâm Tông Vĩ ở đây thì ông ta đã gọi người xé xác Trần Phong thành tám mảnh rồi.

"Giám đốc của Thiên Nga Trắng? Ông sắp không phải nữa rồi", Trần Phong lạnh lùng nhìn Trương An một cái.



Hơi sửng sốt, Trương An ngay lập tức hiểu ra ý của Trần Phong.

"Chỉ bằng đồ rác rưởi mày mà còn muốn khai trừ ông đây?".

"Khai trừ ông còn là nhẹ đấy", Trần Phong cười lạnh lùng.

Trương An bỗng chốc tức giận không tôi, ông ta phất tay: "Người đâu, đuổi thằng này ra cho tôi, Thiên Nga Trắng chúng ta không chào đón loại rác rưởi thế này!".

Mười mấy người đàn ông xăm trổ nghe tiếng hành động luôn.

Khóe môi mẹ con Lâm Nguyệt hiện nụ cười đắc ý.

Sắc mặt Lâm Tông Vĩ lạnh lùng, định tiến lên.

Lúc này, một giọng nói hổn hển lại vang lên ở cầu thang.

"Dừng tay hết cho tôi!".

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Trương An bỗng chốc thay đổi.

Mấy giây sau, một người đàn ông trung niên quần áo xộc xệch, bụng phệ lảo đảo chạy đến.

"Vương tổng!", con ngươi Trương An co lại, Vương Hải Khoát sao lại đến đây?

Trần Phong giơ cổ tay lên nhìn thời gian, anh yêu cầu Vương Hải Khoát đến trong phòng mười phút, nhưng giờ mới chưa được sáu phút, tốc độ của Vương Hải Khoát nhanh thật.

"Vương tổng, sao anh lại đến đây?", Trương An cười nịnh nọt tiếp đón, mặc dù Vương Hải Khoát là anh họ ông ta, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, ông ta đương nhiên không thể gọi thẳng.

"Vương tổng...".

"Cậu cút ra cho tôi!".

Trương An còn chưa nói xong thì đã bị Vương Hải Khoát tức giận đẩy ra.

Trương An sững sờ, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì đã thấy Vương Hải Khoát chạy bước nhỏ đến trước mặt Lâm Tông Vĩ và Trần Phong, sau đó cúi gập người với hai người.

"Lâm tổng, Trần tiên sinh, ngại quá, làm phiền hai cậu dùng bữa rồi".

Lâm tổng?

Trần tiên sinh?

Ầm!

Hai cái xưng hô liên tục như hai cú nện mạnh, nện vào linh hồn của Trương An, nện cho Trương An chấn động mạnh, đứng cũng hơi không vững.

Anh họ có nhầm không?

Gọi Lâm Tông Vĩ là Lâm tổng thì cũng thôi đi, tại sao lại gọi đồ rác rưởi kia là Trần tiên sinh?

Thực tế, vì Trương An quay lưng với Vương Hải Khoát nên ông ta không nhận ra mắt Vương Hải Khoát từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người Trần Phong!

Trong ánh mắt nhìn Trần Phong của ông ta toàn là sợ hãi!

Sợ hãi thâm nhập vào tận cốt tủy!

Gần như là ngay sau khi Trần Trung gọi điện, ông ta đã biết, ông chủ chân chính của Thiên Nga Trắng, người thừa kế nghe danh không thấy mặt kia của nhà họ Trần đến rồi!



"Vương tổng, có phải anh nhận nhầm người rồi không, thằng rác rưởi này, cậu ta chỉ là một thằng ở rể, cậu ta và Lâm tổng chỉ là quan hệ bạn học...".

"Bốp!".

Vương Hải Khoát quay ngoắt đầu lại, tát mạnh lên mặt Trương An, mặt mày dữ tợn quát mắng: "Câm miệng cho ông!".

Trương An sững người, sửng sốt vô cùng.

Ông ta không hiểu tại sao Vương Hải Khoát lại tức giận như vậy.

"Anh họ...", theo bản năng, ông ta gọi ra quan hệ của ông ta và Vương Hải Khoát.

Cơ thể Vương Hải Khoát giật bắn, trợn tròn mắt tức giận:

- Anh họ cái gì? Ai là anh họ cậu? Cậu đừng có gọi bừa!

Vương Hải Khoát điên cuồng nháy mắt với Trương An, trong lòng chỉ muốn xé nát cái miệng của Trương An.

"Ông ta là em họ ông?".

Lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên phía sau.

Cơ thể Vương Hải Khoát bỗng chốc cứng đờ, ngượng ngập cúi đầu: "Trần tiên sinh, cậu đừng nghe cậu ta nói bừa, cậu ta không phải em họ tôi".

Mặt Trần Phong lạnh tanh: "Thế à?".

Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Trần Phong, Vương Hải Khoát chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, cứ như cả người đột nhiên rơi vào hầm băng.

Nhưng may mắn Trần Phong không đào sâu vào vấn đề này mà hờ hững nói:

- Ông biết ông ta phạm lỗi gì không?

"Trần tiên sinh, tôi... tôi không biết", Vương Hải Khoát cười gượng lắc đầu.

"Vậy ông biết cái gì?", giọng Trần Phong lạnh đi.

Cơ thể Vương Hải Khoát lại cứng đờ.

"Vương tổng, giữa tôi và Trần tiên sinh có chút hiểu lầm nho nhỏ", lúc này Trương An cười gượng gạo chủ động tiến lên giải vây.

Lúc này, nếu ông ta còn không nhìn ra Trần Phong có lai lịch lớn thì hai mắt ông ta đúng là mọc vô ích rồi.

"Hiểu lầm nho nhỏ?", Trần Phong cười khẩy: "Việc lớn như vậy mà đến miệng ông thế mà thành hiểu lầm nho nhỏ?!".

"Trương An!".

"Cậu khai thực cho tôi biết cậu rốt cuộc đã làm gì!", Vương Hải Khoát giận sôi gan, thực tế, qua dấu vết ở hiện trường, ông ta đã biết đại khái Trương An làm gì rồi.

Nhưng ông ta lại không dám tin Trương An cả gan làm loạn như vậy, gọi lưu manh bên ngoài đánh khách hàng của nhà hàng mình!


Việc này đã phạm vào đại kị của ngành!


Cộng thêm khách hàng Trương An đánh còn là boss cuối của Thiên Nga Trắng!


Người thừa kế của nhà họ Trần - gia tộc siêu giàu của Hoa Hạ!


Làm ra việc này, Trương An có chết vạn lần cũng không đủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK