Chương 839: Lời mời bất ngờ
Ông lão chỉ cười rồi đi tới.
Ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trần Phong, sau khi yên vị với mói: “Trần Phong, cậu chủ Trần?”.
Trần Phong nhìn ông ta, mặc dù tuổi đã cao, trên mặt có vài nếp nhăn, nhưng vẫn rất có phong thái, sắc mặt hồng hào, dồi dào sinh lực.
“Phải, nhưng ông gọi như vậy tôi không dám nhận”.
“Cậu chủ Trần đùa rồi, đừng nói đến địa vị của cậu trên thương trường, chỉ nói đến thực lực đỉnh cao hóa kình của cậu thôi, tôi nghĩ không có ai dám nói là cậu không dám nhận cả”.
Trần Phong cười lạnh một tiếng: “Nhưng ông vẫn cho người mời tôi đến, còn bảo người ta nói với tôi, nếu như tôi không đến, ông sẽ nói tung tích của tôi cho phái Thiên Sơn. Cái này chắc là chính miệng ông nói đúng không?”.
Thấy Trần Phong chất vấn, ông lão không hề có ý hối lỗi, chỉ bình thản nói: “Nếu như tôi không nói như vậy, có lẽ sẽ rất khó mời được cậu chủ Trần, nhưng tôi có thể bảo đảm, nếu như cậu chủ Trần thực sự không muốn đến, tôi cũng sẽ không làm chuyện đó đâu, tôi trước giờ vẫn luôn ngưỡng mộ cậu chủ Trần mà”.
Trần Phong ngây người một lúc, kinh ngạc lên tiếng: “Ông ngưỡng mộ tôi? Ông đùa đấy à?”.
Ông lão vẫn không có phản ứng gì, nói: “Cậu chủ Trần, chúng ta nói vào việc chính đi. Tôi nghĩ cậu cũng không muốn đã đến đây rồi mà lại phải lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh”.
Ông lão muốn chống chế cho qua, thực sự là Trần Phong cũng không nên chất vấn thêm nữa, chỉ là anh thấy đối phương chướng mắt thôi.
“Nếu như ông đồng ý vào việc chính, vậy thì nói việc chính đi, những việc khác cũng không gấp, đợi việc chính của ông kết thúc chúng ta nói sau”.
Ông lão cười gượng rồi nói: “Nếu như không phải do 300 nghìn mà cậu chủ Trần tùy tiện vung tay, tôi cũng không biết cậu chủ Trần đến hoang mạc này. Mặc dù 300 nghìn đó đã khiến tôi phải làm thêm rất nhiều việc, nhưng nếu như cậu chủ Trần đã ra tay, tôi cũng không oán thán gì cả”.
Ông ta vừa cười vừa nói, Trần Phong cũng vậy: “Tôi nói với tóc đỏ, bảo cậu ta chuyển lời cho ông, việc không thành, chứng tỏ là tiền vẫn ít, việc này thật sự không thể trách tôi, tôi cũng không ngờ 300 nghìn tệ đã có thể mua được bọn họ, nếu đòi nhiều hơn chút nữa, thì tôi lại không mang theo. Lẽ nào bọn họ không nói với ông?”.
Ông lão bị Trần Phong nói như vậy, gương mặt hình như có vẻ không nhịn nổi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ là giọng nói không còn ôn hòa được như vừa nãy nữa.
“Có nói, nhưng chúng tôi không có nhiều tiền như cậu chủ Trần, đối với cậu mà nói, 300 nghìn chỉ là con số nhỏ, nhưng với chúng tôi mà nói, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt”.
“Đừng, đều là tiền mồ hôi nước mắt cả”, Trần Phong lập tức ngắt lời ông ta.
Có thể là không cãi được, cũng không nói khác được, ông lão cũng không tiếp tục lan man chủ đề này nữa, ông ta nói tiếp: “Lão già tôi không muốn tranh cãi với cậu chủ Trần vấn đề này, nói vào việc chính thôi. Tôi biết cậu chủ Trần đến đây, lại càng rõ thực lực mạnh mẽ của cậu chủ Trần, liền nghĩ đến một việc, có thể cậu chủ Trần sẽ có hứng thú”.
Trần Phong hiếu kỳ nói: “Hử?”.
Ông lão ra hiệu cho cô gái đứng bên cạnh đặt đồ xuống bàn trà trước mặt Trần Phong.
Cô gái từ từ giở tấm vải ra, bên trong là một chiếc hộp không to lắm, bên ngoài khảm tơ vàng, hoa văn mẫu đơn nhìn rất tráng lệ.
“Mở ra”.
Nghe ông lão sai bảo, cô gái lại cắm một chiếc chìa khóa xinh xắn vào ổ khóa của chiếc hộp, vặn nhẹ nhàng, chìa và ổ khóa ăn khớp, chiếc hộp lập tức được mở ra.
Trần Phong tò mò rướn đầu lên xem, nhưng lại không nhìn thấy món đồ, bên trong thế mà lại vẫn còn một chiếc hộp bằng vàng ròng rất tinh xảo.
Không chỉ riêng Trần Phong, đến Thanh Chi cũng phải nhìn vào trong.
Thấy lòng hiếu kỳ của hai người, ông lão bảo cô gái đặt chiếc hộp làm bằng vàng ra trước mặt Trần Phong.
“Bên trong này là cái gì?”, Trần Phong hỏi.
Ông lão nói: “Chỉ là một thứ không đáng giá. Nhưng trước khi mở ra, tôi muốn hỏi một câu”.
“Ông muốn hỏi cái gì? Nói nhiều như vậy, tôi sẽ mất kiên nhẫn đấy”.
“Cũng không phải việc gì quan trọng, nhưng nếu như không hỏi, tôi cũng không thể nói tiếp được, cho nên lão già tôi vẫn bắt buộc phải hỏi”.
“Được rồi, được rồi, ông hỏi đi, tôi rất ghét nói chuyện với những người lằng nhằng như ông”.
Trần Phong nói giọng có vẻ bất mãn.
Ông lão cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Tôi biết cậu chủ Trần thật ra không như những gì bên ngoài đồn đại, tham lam, xảo quyệt, không có nhân tính, thậm chí có thể bán đứng cả anh em tốt của mình”.
“Dừng, dừng, dừng”, Trần Phong vội vàng xua tay ngắt lời ông lão, nghi hoặc hỏi: “Tin đồn gì cơ? Sao tôi lại không biết mình kinh khủng như vậy. Tham lam, xảo quyệt, không có nhân tính, rốt cuộc là ai đã nói vậy?”.
Ông lão cũng chỉ cười nhẹ.
“Dù sao cũng không phải tôi nói, chỉ là bắt đầu từ nhà họ Trần, đến Yên Kinh, Thương Châu, tin tức nghe ngóng được về cậu chủ Trần gần như đều như vậy, nhưng lão già này vẫn nhìn thoáng lắm, một người nếu như vậy thật, sao có thể đi xa thế được?”.
Mặc dù ông lão đứng về phía Trần Phong, nhưng Trần Phong cũng không hề cảm kích cách nghĩ của ông ta.
Chỉ là anh không biết mình lại có danh tiếng bê bối như thế.
Thanh Chi đứng bên cạnh cũng nhìn thấy anh cười lạnh một tiếng.
Trần Phong cảm thán nói: “Thôi bỏ đi, bọn họ thích nói gì thì nói, nếu như xử lý bọn họ, bọn họ sẽ chỉ càng nói thậm tệ hơn”.
Ông lão vẫn cười, đợi đến khi Trần Phong dừng lại, ông ta mới nói tiếp: “Nói nhiều như vậy, tôi chỉ là muốn hỏi cậu chủ Trần có đồng ý bỏ ra một số tiền không? Nếu như có số tiền đó, thì tôi mới có thể tiếp tục, còn nếu không, thì cũng không cần thiết nữa”.
Trần Phong nghi ngờ nhìn ông lão hỏi: “Bao nhiêu tiền?”.
“Không nhiều, hai tỷ”. Ông lão từ từ giơ lên hai ngón tay, dấu vết của tuổi tác cũng đã in hằn lên đôi tay của ông lão.
Mặc dù con số rất lớn, thậm chí mua cả một thôn trang vẫn còn dư, nhưng sắc mặt Trần Phong vẫn bình thường nói: “Hai tỷ, đây không phải là một con số nhỏ, nếu như là 300 nghìn tệ, tôi còn có thể tùy tiện cho ông, nhưng là hai tỷ, tôi nhất định phải biết rốt cuộc ông muốn số tiền đó làm gì?”.
Ông lão bình thản cười đáp: “Tôi biết cậu chủ Trần tuyệt đối sẽ không vì hai tỷ mà lập tức từ chối, chỉ cần cậu có hứng thú, thì lão già tôi vẫn tin là cậu chủ Trần sẽ chi ra hai tỷ”.
Trần Phong thích thú hỏi: “Tôi rất tò mò xem rốt cuộc ông định làm thế nào để tôi ngoan ngoãn bỏ ra hai tỷ đấy”.
Ông lão chỉ vào chiếc hộp bằng vàng ở trước mặt nói: “Đáp án nằm ở bên trong”.
Nói xong, ông ta liền bảo một cô gái đứng bên cách bắt đầu làm việc.
Chiếc hộp làm bằng vàng này còn lộng lẫy hơn chiếc hộp gỗ vừa nãy, mặc dù thể tích nhỏ hơn rất nhiều, nhưng họa tiết chạm khắc bên trên thì lại vô cùng tinh xảo, nhìn những đường gân mờ trên chiếc lá, trông chẳng khác nào một chiếc lá thật sự.
Một người đã quen nhìn đồ cổ, đồ thủ công tinh xảo như Trần Phong cũng phải cảm thán đây tuyệt đối không phải là món đồ tầm thường.