Bạch Tô cười nói: “Nếu nói như vậy thì phải tìm được thứ có thể thay thế cái anh tên Trần Phong đó, hoặc có một bên phải chịu hi sinh”.
Lời nói của cậu ta chẳng có ý nghĩa gì cả, đương nhiên chỉ có một Trần Phong, hai bên đều không thể từ bỏ, thì làm sao mà có thể đạt được kết quả thỏa lòng đôi bên chứ.
Bạch Tô cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Long Lăng, nhưng cậu ta lại hình như không hề quan tâm, chỉ nói tiếp: “Hay là cháu đưa ra một cái giá cho ông Tiền, để mua tính mạng của người đàn ông này”.
Ông lão tỏ vẻ như cảm động nhìn Bạch Tô, hỏi với vẻ khó tin: “Cậu Bạch, cậu có biết mình đang nói gì không?”.
Bạch Tô vô tư gật đầu nói: “Cháu đương nhiên là biết chứ, nhưng giá của một tính mạng, cháu nghĩ chỉ cần ông Tiền đồng ý bán, cháu chắc chắn có thể đưa ra một cái giá phù hợp”.
Bạch Tô nói nghe có vẻ vô cùng phóng khoáng, đến Long Lăng cũng không khỏi lại một lần nữa nghi hoặc cậu thanh niên này rốt cuộc là người như thế nào.
“Cậu Bạch, tôi tự cảm thấy tôi đối xử với cậu đâu có tệ, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”, ông lão hỏi.
Nhưng Bạch Tô lại rất dửng dưng nói: “Đó đương nhiên là vì cháu họ Bạch rồi! Cháu muốn làm việc gì thì có thể làm được việc đó. Không ai có thể ngăn cản cháu, kể cả ông đấy”.
Ông lão bực bội, nhìn Bạch Tô mà không nói nổi lời nào.
Bạch Tô nói rất đúng, chính chỉ vì cậu ta họ Bạch, nên cậu ta có thể không cần sợ gì hết.
Nhìn hai người này giống như đang cùng tranh giành Trần Phong, Long Lăng rất tự giác không nói câu nào, còn Bạch Tô lại tự nguyện giúp đỡ cô ấy cứu Trần Phong ra, cô ấy đương nhiên cảm thấy vô cùng cảm kích.
Ông lão nhìn có vẻ hơi thờ ơ, sự thay đổi như vậy khiến ông ta chưa thể thích ứng được.
Bạch Tô lại cười nói: “Ông có thể suy nghĩ thêm đó, cháu nghĩ hai chị đây chắc cũng không quá gấp gáp đâu”.
Cậu ta nhìn về phía hai chị em nhà họ Thường rồi nói tiếp: “Nhưng tốt nhất vẫn hi vọng có thể nhanh chóng nghĩ xong, còn về đưa ra điều kiện gì thì cháu nghĩ ông chắc chắn tự có suy tính của mình”.
Bạch Tô đứng dậy, đi về phía hai chị em kia: “Chúng ta có thể rời khỏi đây trước, để ông Tiền có thời gian suy nghĩ”.
Câu nói này của cậu ta là nói với hai chị em Long Lăng, Long Lăng nghĩ một lúc, rồi kéo Phượng Thê đi cùng Bạch Tô ra ngoài.
Sau khi ra đến bên ngoài, Long Lăng mới tò mò hỏi: “Bạch Tô, nhà họ Bạch? Rốt cuộc là nhà họ Bạch nào mà lại có thể chỉ dựa vào một câu nói liền khiến đối phương thả người?”.
Bạch Tô cười nói: “Chỉ là một gia tộc tầm thường thôi, cả giới võ lâm bây giờ gần như không còn nghe thấy cái tên họ đó nữa”.
“Cậu không muốn nói thì thôi”, Long Lăng đương nhiên coi câu nói của cậu ta chỉ là cái cớ, nếu có thể dựa vào một câu nói mà ép được ông lão kia, thì nhà họ Bạch chắc chắn không thể tầm thường như Bạch Tô nói.
“Nếu chị nghĩ vậy thì cứ coi là như vậy đi, tôi cũng không có gì để nói cả”, Bạch Tô vẫn không muốn nói gì nhiều thêm.
Sau khi Bạch Tô đưa hai chị em nhà họ Thường về phòng, một mình cậu ta đi đến đại sảnh.
Lúc này đại sảnh không hề có người, cậu ta đi vào giữa đại sảnh, đứng một mình ở đó rất lâu mới có người đi đến chỗ cậu ta.
Nếu ông lão ở đây, nhất định sẽ ngạc nhiên vì sao A Tam lại ở đây.
A Tam đi đến bên cạnh Bạch Tô, nói với giọng rất cung kính: “Người đàn ông tên là Trần Phong đó hiện tại đang ở mật thất dưới lòng đất”.
Bạch Tô gật đầu: “Đưa tôi qua đó đi”.
A Tam đáp: “Được”.
Tuy ở đây là biệt thự nhà họ Tiền, nhưng toàn bộ chìa khóa trong nhà lao đều do A Tam quản lý, nên khi hắn đưa Bạch Tô xuống đó, không hề có bất kỳ ai chặn lại.
Bọn họ nhanh chóng đến trước căn phòng tối đen nơi Trần Phong bị nhốt.
A Tam mở cửa cho Bạch Tô, Trần Phong ở trong phòng vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
A Tam hỏi: “Có cần làm cho hắn tỉnh không?”.
Bạch Tô không trả lời mà đi đến trước mặt Trần Phong, quan sát Trần Phong một cách kỹ càng.
Trạng thái lúc này của Trần Phong vô cùng nguy kịch, hơi thở yếu ớt, như thể sẽ chết đi bất cứ lúc nào.
Nhưng điều kinh ngạc là cho dù bị thương nặng như vậy, đến giờ Trần Phong vẫn chưa chết.
Bạch Tô hỏi: “Rốt cuộc anh ta bị sao vậy?”.
Thế là A Tam kể lại tỉ mỉ toàn bộ câu chuyện xảy ra giữa Trần Phong và nhà họ Tiền cho Bạch Tô nghe.
Nghe xong Bạch Tô liền cười lên nói: “Không ngờ tên này lại khủng như vậy, đến Kiệt thiếu gia mà cũng dám giết, có biết anh ta đến từ đâu không?”.
A Tam trả lời: “Từng điều tra rồi, tên này đến từ Tô Nam, nghe nói đến từ một gia tộc lớn ở Tô Nam”.
“Một gia tộc lớn?”.
“Đương nhiên là không thể sánh được với Bạch thiếu gia, nhưng nghe nói gia tộc đó vì tên này mà giờ cũng sắp suy tàn rồi”.
Bạch Tô nói: “Thôi, làm cho anh ta tỉnh lại đi, tôi muốn hỏi anh ta chút chuyện”.
Chiếc xô bên cạnh luôn trong trạng thái đầy nước, A Tam xách lên lại một lần nữa làm cho Trần Phong tỉnh lại.
Trần Phong nhìn thấy trước mặt anh là một người khác, cũng tò mò hỏi: “Mày là ai đấy?”.
Bạch Tô đáp: “Điều này anh không cần biết, nếu anh muốn sống thì ngoan ngoãn trả lời tôi vài vấn đề đi”.
Trần Phong đương nhiên không muốn bị một tên ngông cuồng như vậy chỉ đạo, anh liền nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Anh biết bản thân anh rơi vào trong tay đám người này thì tính mạng khó mà giữ được, nhưng Trần Phong không hề sợ chết, đương nhiên cũng không có gì phải lo cả, nhưng vẫn hơi lo lắng về tình hình hiện tại của hai chị em nhà họ Thường.
Bạch Tô cũng không quan tâm thái độ của Trần Phong, cậu ta nói tiếp: “Chắc là anh biết Phượng Thê và Long Lăng chứ?”.
Nghe thấy tên của hai chị em họ, Trần Phong liền mở mắt ra nói: “Các cô ấy ở trong tay mày sao?”.
Bạch Tô nhìn bộ dạng căng thẳng của Trần Phong, cười nhẹ nói: “Hai người đó lo lắng cho anh, anh lại lo lắng cho họ như vậy, đúng là khiến người ta phải cảm động. Nhưng tiếc là anh chỉ là một đồ bỏ đi thôi”, đột nhiên sắc mặt cậu ta lạnh lại, nhìn Trần Phong với vẻ tức giận.
“Nói cho tôi biết, các cô ấy sao rồi?”, Trần Phong hét về phía Bạch Tô.
Bạch Tô lại trở về trạng thái bình tĩnh, cậu ta dửng dưng nói: “Chỉ có tôi mới có thể hỏi anh câu hỏi. Anh và hai chị em họ có mối quan hệ như thế nào, nếu anh còn muốn gặp bọn họ thì hãy trả lời cho thật vào”.
Trần Phong quả thực rất lo lắng cho hai chị em họ, còn Bạch Tô lại dùng bọn họ để uy hiếp anh, anh không còn cách nào cả: “Chỉ là bạn bè thôi, mày mau thả bọn họ ra đi”, Trần Phong bất lực trả lời.
Bạch Tô lại một lần nữa cười lên: “Tốt lắm, chỉ cần anh thành thật trả lời các câu hỏi của tôi, tôi có thể đảm bảo cứu anh ra khỏi đây”.
Bạch Tô xé toạc hẳn chiếc áo rách tươm trên người Trần Phong, lộ ra đầy vết thương bên trong, những vết thương vì roi quật đã hơi chuyển sang màu trắng, chảy ra dung dịch màu vàng và màu đỏ, trông vô cùng đáng sợ.
“Vết thương của anh không hề nhẹ đó”, nhưng cậu ta vừa nói, vừa dùng tay ấn mạnh vào vết thương lớn nhất trên ngực.