Nếu anh và Thanh Khâu muốn thân thiết hơn, thì nhìn Thanh Chi chết đi mới là lựa chọn tốt hơn.
Trần Phong im lặng đúng như dự đoán.
Anh cũng đang suy nghĩ, nếu mọi việc như Thanh Chi nói, vậy thì khả năng nhỏ nhoi đó có lẽ thực sự càng thiên về hai người anh và Thanh Khâu ở gần nhất.
Cảnh giới tông sư, là khát vọng của biết bao người học võ, giới võ đạo có vô số người không ngừng theo đuổi.
Nhưng chẳng lẽ đổi lại chỉ là sự cạnh tranh của con số 12 kia sao? Thế cứ như một trò đùa, vắt ngang trong tim mỗi một người học võ.
Nhưng may mắn là không ai biết, họ vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cái mà họ khao khát, có lẽ đợi đến khi họ thực sự có tiếp xúc, họ cũng không có thời gian để mà lên đỉnh cao nữa.
Đi được mười mấy bước, Trần Phong mới trả lời: “Tôi không muốn giậu đổ bìm leo”.
Hình như Thanh Khâu cũng đã đoán được trước đáp án này, ông ta cười rất nhẹ nhõm.
“Ông cười gì, nếu ông thực sự nghĩ vậy thì ông cũng sẽ không ra tìm kiếm long thiệt thảo”, Trần Phong cảm thấy tò mò nói.
“Chẳng lẽ cậu tin tưởng tôi vậy sao? Nếu long thiệt thảo này chỉ khiến cô ấy chết nhanh hơn thì sao? Hoặc là từ lúc đầu tôi đã chưa từng muốn cứu cô ấy, chỉ đang kéo dài thời gian, có lẽ giờ chúng ta về cô ấy đã chết rồi”, Thanh Khâu xoay người nhìn về phía Trần Phong, còn Trần Phong cũng sững sờ, anh thực sự chưa từng nghĩ tới khả năng này.
Nhưng Thanh Khâu lại lần nữa cười nói: “Vô vi đại đạo*, là cái tôi theo đuổi”.
*Mọi đạo lý tự nhiên đều tự nhiên sinh ra, không có cái gì can thiệp.
Nhưng Trần Phong đã không biết rốt cuộc câu nào của ông ta là thật, câu nào là giả.
Dọc đường cũng chỉ có cuộc nói chuyện đó, sau đó hai người đều lại lần nữa chìm trong im lặng.
Mà Thanh Khâu đúng là chỉ đang đùa với Trần Phong, sau khi về, ông ta nghiền dược thảo thành nước, bôi đều lên vết thương của Thanh Chi.
Băng bó lại cho cô ấy, mọi việc kết thúc, thậm chí mặt trời đã bắt đầu xuống núi rồi.
Nhưng lúc này Thanh Khâu lại đột nhiên nói phải rời đi.
Trần Phong nhìn thời gian, cũng rất ngạc nhiên hỏi: “Giờ ông đi sao, nhưng bên ngoài sắp tối rồi”.
“Không sao, lúc đến tôi đến thì nào, thì cũng sẽ về như thế”, Thanh Khâu đeo kiếm đã bắt đầu đi ra phía ngoài rồi.
“Chẳng lẽ ông có việc gấp gì, hơn nữa giờ tình hình cô ấy vẫn chưa ổn định, nếu có vấn đề thì tôi không chăm sóc được”.
Trần Phong đương nhiên vẫn mong Thanh Khâu có thể ở lại, sự không vui vẻ của họ lúc trước, anh cũng đã dạy cho ông ta một bài rồi, giờ cũng là lúc cần ông ta, Trần Phong đương nhiên không đắn đo nữa.
Nhưng Thanh Khâu lại đi ra ngoài cửa rồi.
“Nếu thực sự không cứu được, vậy cũng là số của cô ấy, đến lúc đó di vật để cho cậu, cũng là lựa chọn của trời, đương nhiên cậu cũng không cần có bất kỳ gánh nặng gì”.
Lời Thanh Khâu nói cứ như đang đùa, nhưng Trần Phong biết ông ta đang nói suy nghĩ thật của ông ta.
Cuối cùng Trần Phong cũng không giữ được Thanh Khâu lại, ông ta đi vào rừng núi trước khi mặt trời lặn, bước lên con đường xuống núi rất hẹp kia.
Thứ không giữ được không chỉ có Thanh Khâu, mà còn cả mặt trời xuống núi, như dần dần bị màn đêm nuốt chửng, bất giác đã không còn ánh sáng nữa.
Trần Phong châm ngọn đèn dầu trên bàn, đó là công cụ chiếu sáng duy nhất trong nhà.
Anh không biết mình còn phải ở lại đây bao lâu, nhưng Thanh Chi từng giúp anh, anh cảm thấy mình phải làm thế này.
Nhưng ngồi ở đây, anh lại đột nhiên nhớ đến lời Thanh Chi nói với anh lúc ban ngày.
Chẳng lẽ tông sư thực sự chỉ là con số cố định, hoặc đây vốn chỉ là một trò đùa, đợi đến khi dung hòa cái gì đó mới, thì nút thắt cổ chai chắc chắn như bàn thạch kia sẽ như nước đê vỡ, nhanh chóng làm sụp đổ mọi thứ.
Trong lòng Trần Phong nghĩ như vậy, nhưng sâu trong nội tâm lại cứ có một âm thanh đang khiến anh tin tưởng lời Thanh Khâu nói.
Anh thậm chí còn bất giác nhìn Thanh Chi vẫn chưa tỉnh lại một cái.
Thời gian chăm sóc hai người thực ra rất chán, việc anh có thể làm chỉ là chờ đợi, hoặc đến giờ thì đổi thảo dược trước ngực Thanh Chi, rồi lại thay băng gạc.
Cuối cùng đợi được đến trưa hôm sau, cô nhóc tỉnh lại trước.
Cô nhóc mở mắt ra nhìn thấy Trần Phong, nhưng rất sợ hãi, sợ hãi cứ như nhìn thấy một người xa lạ.
Trần Phong tưởng cô nhóc hoảng loạn, nên an ủi nói: “Không sao, không ai làm hại cháu hết”.
Nhưng phản ứng của cô nhóc lại như Trần Phong là người xấu sẽ làm hại cô nhóc vậy, cô nhóc hoàn toàn không biết Trần Phong.
Mỗi lần Trần Phong lại gần cô nhóc, cô nhóc sẽ gào thét điên cuồng, khiến Trần Phong sợ đến mức liên tục lùi lại, không dám lại gần.
Mà dù Trần Phong dụ dỗ, an ủi bằng cái gì đi chăng nữa thì cũng vô ích, hai người cứ căng thẳng như thế.
Đến tận tối, lúc ăn cơm, Trần Phong mang một con vịt đã nướng chín tới trước mặt cô nhóc mới hơi khiến cô nhóc dao động.
Cô nhóc nhìn Trần Phong đang xé một cái đùi vịt gặm cắn, dè dặt thò một chân ra, muốn đi tới, nhưng dáng vẻ lại rất sợ hãi, Trần Phong nhìn cô nhóc một cái, cô nhóc ngay lập tức rụt chân về.
Thực sự là một đứa trẻ rất dễ hiểu.
Trần Phong cười thầm trong bụng.
Anh ăn xong cái đùi vịt này, lại xé một vịt thành nhiều phần thịt, đặt trong đĩa, cứ như đột nhiên nhớ ra cái gì nên nói: “Phải rồi, mình còn phải đi chặt củi, việc này không đợi được, nếu không ngày mai sẽ không có củi dùng”.
Nói xong, anh vội vàng ra ngoài.
Còn mọi việc ở trong phòng, anh cũng không để ý nữa.
Mà qua nửa tiếng đồng hồ, Trần Phong xếp củi trong sân gọn gàng ở đó mới quay lại nhà.
Anh đi rất chậm, cố ý đi thật mạnh lúc gần đến cửa, đến khi vào bên trong, vẫn nhìn thấy dáng vẻ cô nhóc vội vàng lùi về góc.
Thịt vịt trong đĩa đã vơi đi một tí, nhưng không nhiều, Trần Phong lén lút nhìn dầu mỡ ở khóe môi cô nhóc, anh bật cười.
Cứ thế, trong những ngày Thanh Chi mãi chưa tỉnh lại, Trần Phong cứ như trải qua cuộc sống nuôi con hằng ngày, khô khan nhưng cũng thú vị.
Chỉ có điều vẫn phải thỉnh thoảng đấu trí đấu dũng với cô nhóc, cô nhóc vẫn luôn rất sợ Trần Phong, hình như từ sau khi tỉnh lại thì đến cả ký ức quen với Trần Phong ngày trước cũng biến mất.
Những lúc khác thì vẫn ổn, cô nhóc luôn yên lặng ngồi trong góc, nhưng lúc giúp cô nhóc tắm thì cứ như đang hãm hại cô nhóc vậy, không những gào thét inh ỏi, mà còn cào cấu, Trần Phong không dám mạnh tay, chỉ đành để mặc cô bé cào anh bị thương.
Nhưng đợi đến khi mọi việc xong xuôi, cô nhóc mặc vào quần áo sạch, ngồi lại về giường, thì lại như một chú mèo ngoan ngoãn, cuộn mình lại nằm ở đó một cách rất thỏa mãn.
Chỉ có điều ngày tháng này không kéo dài quá lâu, căn phòng vắng lặng lại đón một người khách của anh.
Tổng cộng có ba người vào phòng, hai nam một nữ.
Hai người đàn ông đều đã lớn tuổi, tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn.
Người phụ nữ kia thì đỡ hơn, nhưng có lẽ cũng là dáng vẻ hơn 30 tuổi.
Trần Phong không quen bọn họ, mà họ nhìn thấy Trần Phong thì cũng hơi bất ngờ.
“Cậu là ai?”.